Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 953 - Q4 - Chương 196: Tiệc Trà Đáng Sợ.

Q4 - Chương 196: Tiệc trà đáng sợ. Q4 - Chương 196: Tiệc trà đáng sợ.

Thôi Trung Thạch nhảy vào tẩm cung của thái tử, lòng hoan hỉ tới muốn nổ tung, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chém chết thái tử Đại Đường, dù chết ở đây cũng sẽ làm danh tiếng của Hoa Lang Đồ trở nên bất hủ.

Không ai hiểu tầm quan trọng của nhiệm vụ ám sát này hơn hắn.

Thậm chí có thể so với tự tồn vong của người Tân La cũng không phải quá lời.

Bọn họ cũng không ngờ được, vốn chỉ là một cuộc đấu tranh chính trị thông thường ở Đại Đường, sau đó đã lắng xuống, rồi đột nhiên trở nên gay gắt, diễn biến thành hai phe chức thức đối lập.

Khi ai ai cũng chú ý tới hoàng đế, hào tộc, đám Thôi Trung Thạch phát hiện, bọn họ bỏ quên một nhân vật quan trọng nữa của Đại Đường ... Thái tử.

Cho dù phải trả cái giá cực đắt, hắn vẫn xông vào được tẩm cung thái tử, hoàn thành sự nghiệp huy hoàng.

Thôi Trung Thạch không cần tìm kiếm cũng nhìn thấy Vân Sơ ngồi uống trà sau bàn thấp.

Trong mắt Thôi Trung Thạch, đó là một thanh niên trên hai mươi tuổi, dù là thấy hắn toàn thân máu me cũng không tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn nhìn hắn có chút thương tiếc.

Đúng, là thương tiếc, như nhìn cừu non mới sinh, nhìn bông hoa mới nở ... nhìn thứ nhỏ bé yếu đuối. Hẳn nổi giận, vì thế tên này chết chắc rồi.

Thôi Trung Thạch chưa quên mục tiêu chính tiếp tục tìm thái tử, không ngờ tẩm cung này không giống đa số tẩm thất thấp bé của người Đường, màn che trùng trùng chưa nói, trần nhà cao tới ba trượng.

Vân Sơ thấy người ta không thèm để ý tới mình, cũng bỏ chén trà xuống:" Thái tử ở đây, nếu ngươi muốn gặp được thì phải đánh bại ta đã."

"Nhắc nhở ngươi một chút, thời gian của ngươi không nhiều, Đông cung bị tập kích, lập tức sẽ có rất nhiều hộ vệ tràn tới, không sớm giải quyết ta sẽ không gặp được thái tử đâu."

Thôi Trung Thạch nghe theo ngay …

Bùi Phượng Anh chém mạnh một đao lên giáp trụ của Tiêu Tự Nghiệp, lực đạo cực lớn, khiến Tiêu Tự Nghiệp loạng choạng. Tiêu Tự Nghiệp không tầm thường, hắn mượn đà xoay eo, mạch đao xích vào giáp trụ xoay tròn, ngăn cản bất kỳ kẻ địch nào ý đồ truy sát.

Bùi Phượng Anh không thừa cơ truy sát, hắn che mặt xông qua cửa sổ, lao vào tẩm cung của thái tử, Tiêu Tự Nghiệp đuổi theo nhưng bị hai bóng đen khác quấn lấy, hắn đành dừng lại chiến đấu, dù sao Vân hầu đã có lệnh, bất kể vì lý do gì cũng không cho phép ai vào tẩm cung của thái tử, chỉ được chặn địch bên ngoài.

Thôi Trung Thạch vào đã lâu mà không có động tĩnh gì, làm Bùi Phượng Anh rất lo.

Đợi thân thể hắn lăn mấy vòng trên sàn nhà trơn bóng để giảm bớt lực đạo, nhìn thấy Thôi Trung Thạch đang ngồi bên cái bàn thấp, không ngờ đang cùng một người trẻ tuổi uống trà.

Bùi Phượng Anh tức giận muốn quát Thôi Trung Thạch, không ngờ tên này không biết phân biệt thời điểm, lại nổi hứng uống trà cùng quý tộc Đại Đường đàm đạo.

Vân Sơ đưa tay vẫy:" Có bạn phương xa tới, chẳng phải vui sao? Bạn phương xa, nếu đã đến rồi, mời một chén trà nào."

Bùi Phượng Anh hét lên với Thôi Trung Thạch:" Phượng Lân huynh, ra tay đi, đây không phải lúc."

Nói rồi không đợi Thôi Trung Thạch đáp lời đã bước nhanh xông tới, định chém ngay tên quý tộc Đại Đường này còn đi tìm thái tử.

Khoảng cách mười mấy bước chớp mắt là tới, khi Bùi Phượng Anh vung đao lên, Thôi Trung Thạch mới gian nan ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn:" Đi mau ..."

Hắn còn chưa kịp hiểu gì thì tên quý tộc người Đường bật dậy, thoáng chốc hắn cảm giác trước mắt là ngọn núi lớn sừng sững, khí thế áp đảo bao phủ toàn thân hắn, thân thể như bé đi bội phần. Tay cầm đao vừa hơi khựng lại, một cánh tay vươn ra chộp lấy thanh đao của hắn, cùng lúc đó một nắm đấm tung ra giáng thẳng vào phần eo yếu ớt ...

Lý Hoằng thông qua lỗ nhìn trộm quan sát tình hình, nói với Hứa Kính Tông đang khép mắt vờ ngủ:" Ta thấy sư phụ bắt thích khách không khó khăn gì, đâu cần phải trốn?"

Hứa Kính Tông không mở mắt ra:" Nhìn người ta gánh đất không nặng, bản thân gánh đất mới nặng."

"Lão thần xem Vân hầu chiến đấu rồi, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào võ lực, cả mưu lược cũng không thể thiếu. Bởi vậy nhìn như nhàn nhã, kỳ thực còn là cuộc đấu trí, không được phép sơ xảy mảy may."

Lý Hoằng suy nghĩ rồi gật đầu, trước kia cứ nghĩ mình có thể đấu với sư phụ vài chiêu, kết quả thực sự giao chiến mới biết, một chiêu cũng không chống nổi, nếu chỉ luận về võ lực, hắn không tin mình thua như vậy, dù sao sức người có hạn:" Nghe nói hôm nay sư phụ vừa mới vào thay, chạm mặt một cái đã đánh ngã Trình Xử Mặc xuống ngựa, mất hết thể diện."

"Thái tử nghĩ Vân hầu thắng sao?"

"Chẳng lẽ lại là thua?"

Hứa Kính Tông thở dài:" Không thua, nhưng mà thiệt hại lớn, còn là loại thiệt hại mà không dễ bù đắp."

Lý Hoằng cung kính rót chén trà đợi nghe giáo huấn.

"Vân hầu vì tiêu từ hiềm nghi của mình mà mạnh tay, y cố ý thu hẹp đường của mình, điện hạ biết đấy, đường càng hẹp càng không dễ đi. Chút uy vọng, nhân mạch tích lũy trong quân của Vân hầu, chuyến này đã mất hết."

"Quần thể quan văn không phải nơi dễ vào, đừng nghĩ kiếm cái xuất thân tiến sĩ là được, y vốn là võ nhân, dù đỗ tiến sĩ, người ta vẫn coi y là võ nhân."

"Y là người thiện chiến, lại được bệ hạ tín nhiệm, sao tránh khói chuyện lãnh binh xuất chinh. Đã xuất binh phải giao thiệp với võ tướng, nếu không người ta đâm sau lưng thì chết thế nào cũng không rõ." Hứa Kính Tông liên tục lắc đầu:" Thế nên y đánh Trình Xử Mặc là lỗ lớn, hôm nay uy phong, ngày sau phải trả giá."

Lý Hoằng kiên quyết nói:" Không có chuyện đó, cô sẽ khiến bọn họ hiểu, nếu hại sư phụ là hại cô, lúc đó cô không cần chứng cứ gì hết, chỉ cần khiến cô thấy chúng hại sư phụ, chúng sẽ phải trả giá ..."

Những lời trẻ con ấu trĩ Hứa Kính Tông không để vào tai, nhưng lòng hâm mộ lắm, rất muốn nói, lão phu cũng là sư phụ của thái tử đấy, rốt cuộc chỉ nói trong lòng, không nói ra làm gì cho xấu hổ.

Ước chừng thời gian đã tới, Hứa Kính Tông mở mắt ra:" Mở mật thất, chúng ta ra thôi."

Lý Hoằng sớm đợi tới sốt ruột rồi, nhanh chóng ra mở cơ quan, đỡ Hứa Kính Tông rời tẩm cung, không ngờ vừa ra ngoài chứng kiến một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Lúc này chiếc bàn thấp trước mặt Vân Sơ đã ngồi một đám bạch y nhân như đang tham gia tiệc trà, trừ việc không ai nói gì, lại có vài người ngồi xiêu vẹo, trừ mặt ai nấy như xác chết ra thì trông náo nhiệt lắm.

Tư Tự Nghiệp đã chống trường đao canh ở cửa, các vị trí cửa sổ cũng toàn là giáp sĩ, Vân Sơ thì đang thảo bọc thuốc nổ ra, nghiên cứu thuốc nổ bên trong đó.

Hứa Kính Tông giữ Lý Hoằng lại, Lý Hoằng bấy giờ mới phát hiện dưới chân hắn toàn máu.

Một bạch y nhân đang ngồi đột nhiên ngã xuống, mặt hắn lõm vào, máu chạy ra ròng ròng như nước suối từ khe đã chảy ra.

Lý Hoằng hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng máu me đó, cảm giác có gì đó trào lên họng, song hắn áp xuống được, kiên định đi về phía Vân Sơ.

Bình Luận (0)
Comment