Khi Tả Xuân vội vàng tới nơi thì chỉ thấy Lý Hoằng đang đeo đôi găng tay sắt kỳ dị, múa võ vù vù trong tẩm cung, say xưa như trẻ con kiếm được món đồ chơi mới, không giống thái tử điện hạ chững chạc thường ngày, càng không phù hợp với tình hình này.
Chỉ cần thái tử bình yên thì Tả Xuân chẳng bận tâm hắn làm gì, vội vàng tới bên bàn thấp, tình hình ở chỗ này còn quỷ dị bằng mấy, mười hai người ngồi xung quanh bàn, giống tham gia tiệc trà. Ông ta không ngạc nhiên, với võ lực của Vân hầu, khống chế được đám người này chẳng phải chuyện bất ngờ, chỉ là xếp thành tiệc trà thế này, vẫn khiến ông ta có đôi chút rợn người.
Cố ép cảm giác không thoải mái xuống, Tả Xuân chắp tay với Vân Sơ đang lúi húi làm gì đó:" Quân hầu có phát hiện gì không?"
Vân Sơ cười nói:" Phản tặc Tân La đang ở Đại Đường."
Tả Xuân quay sang đám thích khách lại mặc đồ trắng bắt mắt:" Đám Hoa Lang Đồ này gây rắc rối không chỉ một lần nữa, sau chiến dịch Liêu Đông năm đó, rất nhiều quan lại chết dưới tay chúng."
"Không chỉ Hoa Lang Đồ, có cả vương của bọn chúng, Kim Pháp Mẫn cũng đang ở Đại Đường."
"Không thể nào, bọn chúng trôi nổi trên biển không rõ tung tích."
"Giải nắng dầm sương xây dựng ngôi nhà mới không phải dễ dàng, xem ra chúng không muốn thế, Kim Pháp Mẫn thà dẫn bậc chí sĩ Tân La, ẩn nấp tại Đại Đường, nằm gai nếm mật đợi cơ hội." Vân Sơ cảm thán, nhìn đám Hoa Lang Đồ này là y đoán ra vì sao đám người này không chịu tìm mảnh đất mới sống yên ổn rồi, người ta là quý tộc, không hạ mình xuống làm chuyện vất vả đó:
Tả Xuân cuống lên, tóm lấy một Hoa Lang Đồ, rống lên:" Các ngươi nấp ở đâu?"
Đáng tiếc tên Hoa Lang Đồ đó chết rồi, Tả Xuân vừa lắc người hắn chất vấn thì cái đầu hắn đã ngoẹo sang bên, lúc lắc theo động tác của ông ta, mặt trơ trơ không còn chút dấu hiệu sự sống nào.
Không chỉ có đám người Hoa Lang Đồ cho rằng thái tử bị bỏ quên trong một loạt sự kiện hỗn loạn ở Lạc Dương, còn rất nhiều người bị lãng quên.
Địch Nhân Kiệt là một trong số người như vậy.
Địch Nhân Kiệt là người vô cùng ghét tội phạm.
Hắn là người vỏ Nho ruột Pháp, từ nhỏ đã học lý luận Pháp gia, sau này thi tiến sĩ cũng thi luật pháp. Hắn biết luật pháp không hoàn thiện, nên không cứng nhắc khi thực thi pháp luật, hắn là người phân biệt rất rõ thế nào là phạm tội, thế nào là thế thiên hành đạo.
Ném thuốc nổ vào đám đông, gây ra hỗn loạn, khiến người ta dẫm đạp lên nhau mà chết, đây không phải chuyện hoàng đế một câu không truy cứu là được.
Rõ ràng là không được.
Bách tính không thể chết một cách không nắm mắt như thế, hành vi phạm tội phải trả giá, không thể vì một câu nói của ai đó mà xóa bỏ.
Hoàng đế không làm gì thì hắn, là thần tử trung thành cẩn mẫn của Đại Đường sẽ bù đắp thiếu sót đó của hoàng đế.
Đối tượng mà hắn trung thành là luật pháp, là Đại Đường không phải Lý Trị.
Đại Đường là vạn dặm giang sơn gấm vóc, là những người sống trên đó, hoàng đế không đại biểu cho những cái đó.
Đám người gây hỗn loạn, hại chết bách tính kia trốn trong lăng mộ của Ngụy hiếu văn đế Thác Bạc Hoành, chúng lại mua sắm lương thực, rượu thịt từ hiệu buôn phường Tấn Xương.
Đây không phải là chuyện ngẫu nhiên, chúng có tiền, chúng muốn những thứ tốt nhất. Vì thế Địch Nhân Kiệt giấu thuốc nổ gài ngòi nổ chạy chậm.
Hắn tận mắt nhìn thấy thuốc nổ làm tòa lăng mộ bị vơ vét hết đó sụp xuống, hắn đích thân kiểm tra hiện trường, giết những kẻ sống sót rồi rời đi.
Nhưng những kẻ này chỉ là thanh đao trong tay người ta, đao đã bị hủy, tiếp theo là cầm đao.
Liên tiếp người ở khu mộ bị hủy, ba viên quan đứng đầu ở Lạc Châu bị giết, đối phương chắc chắn là phải liên hệ với nhau cùng bàn đối sách.
Những người của Phương đại gia đã theo dõi động tĩnh trong thành, từ hành vi bọn chúng đoán ra được đâu là kẻ cầm đầu.
Vì thế Địch Nhân Kiệt gây ra tám vụ nổ, xử lý xong việc này.
Thành Lạc Dương là nơi được ba người Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt bồi dưỡng lực lượng đầu tiên tránh xa sự chủ ý của người khác.
Vì thế nguồn lực thế giới ngầm bọn họ có thể huy động ở tòa thành này là rất lớn.
Thôi Mẫn chết trong đại sảnh nhà mình, chết cùng còn có gia quyến của hắn.
Khi đó có một môn sinh của Thôi thị tặng một sọt dư, quả nào quả nấy nặng hơn một cân, cả sọt hơn trăm quả, thơm giòn tươi ngọt, cả nhà tụ tập chia nhau ... Thế là dưa nổ tung.
Bùi Hùng là người chủ sự của Bùi thị Văn Hỉ, là đích tử của Bùi thị Hà Đông.
Giống Thôi Mẫn, hắn ta thu được đặc sản ngó sen trắng tới từ quê nhà Văn Hỉ.
Lúc đó Bùi Hùng đang cùng trí giả trong tộc thương lượng đối phó với phong ba sắp tới thế nào thì ngó sen trắng được đưa tới, đây là đợt ngó sen trắng cuối cùng trong năm rồi, mọi người dừng thảo luận, đi xem tâm ý người quê gửi tới ... Thế là ...
Liễu Viên Tử là thân thích của Liễu thị Hà Đông, hắn chết khá thê thảm, vì xe ngựa hắn ngồi bị nổ.
Thê tử hắn muốn gom hài cốt đêm chôn chỉ tìm được nửa cân xương sống là to nhất, khi xe ngựa nổ, cả tiền sảnh Liễu thị còn bị sập một nửa.
Vương thị, Đậu thị, Triệu thị, Phùng thị đều gặp họa, có người tới giờ vẫn tìm sát khi lâu thuyền bị đánh chìm, chỉ còn lại gỗ vụn trôi nổi trên mặt nước.
Chỉ có thi thể của Trương Trì chủ nhân của Trương thị là hoàn chỉnh nhất, vì một khắc trước khi lên xe, hắn đổi ý muốn đi bộ tới Thôi thị. Kết quả hắn đi được ra cửa thì xe nổ, đang vui mừng thì thoát khiếp nạn thì một tên đồ tể bên đường xông ra chém đầu hắn, rồi nhân lúc bốn bề hỗn loạn nhảy xuống sông biến mất.
Địch Nhân Kiệt bi thương, vì Lưu đồ tể chết rồi, tới giờ hắn vẫn không hiểu vì sao Lưu đồ tể lại nhảy xuống sông.
Một tráng hán cao lớn như núi, trời sinh sợ nước như người bị bệnh chó dại lại cứ thế mà nhảy xuống nước. Rõ ràng mỗi lần hành động Địch Nhân Kiệt đều chuẩn bị sẵn phương án dự phòng cùng sách lược chạy trốn rồi.
Lưu đồ tể không dùng, hắn vừa chửi vừa chạy, chạy tới Lạc Thủy thì nhảy xuống.
"Khi đó trên đường phố đã có nhân mã của Kim ngô vệ, Lưu đồ tể thấy mình đã bị bại lộ, để thuận tiện cho các huynh đệ khác chạy trốn nay cầm đầu lâu của Trương Trì thu hút Kim ngô vệ."
"Hắn nhận đại ân của huyện tôn, cả nhà chết hết, sớm không lưu luyến gì cuộc sống nữa, lần này lấy mạng tạ ơn huyện tôn là tâm nguyện của hắn, tiên sinh không cần phải đau lòng."
Phương đại nương giải thích cho hành vi của Lưu đổ tể, mắt nhìn bầu trời xanh lam, khuyên Địch Nhân Kiệt, chính nàng lại kiềm chế nước mắt không chảy ra:" Lưu đồ tể khi chết nhất định rất cao hứng."
"Nói với họ, các ngươi không phải là tử sĩ để tùy tiện hi sinh, huyện tôn cứu các ngươi không phải là để đi chết, mà để có cuộc sống tốt hơn, cũng như giúp nhiều người như các ngươi có cuộc sống tốt hơn."
"Không có nhiệm vụ nào phải lấy mạng để hoàn thành cả ..."
Địch Nhân Kiệt không tin mấy lời đó, hắn từng chứng kiến rất nhiều người trước khi chết, chẳng ai vui vẻ được, đối diện với cái chết, sợ hãi là bản năng.