Lạc Dương và Trường An giống nhau, có rất nhiều phường thị, khác nhau ở chỗ, đa phần phường thị ở đây không dùng tường cao ngăn cách.
Phường Trường Khánh bên vận hà là một phường thị như thế.
Phường này nằm vắt ngang qua vận hà, sau năm trước ở đây là nơi toàn lều lán với vũng nước bẩn, ngươi sống ở đây dựa vào vận chuyển hàng hóa kiếm sống.
Cùng với việc Trường An ngày một phồn vinh, khiến lượng hàng hóa đi qua vận hà ngày một nhiều, thế là liền có phú thương Hà Bắc bỏ khoản tiền lớn, học cách cải tạo phường thị ở Trường An, trao đổi đất đai với bách tính.
Có điều bọn họ làm vô cùng bí mật, qua nhiều người trung gian.
Theo như ghi chép của hộ tào Lạc Châu, phường thị này có hơn trăm đại địa chủ, thân phận, bối cảnh khác nhau.
Dưới tình huống bình thường, mật điệp điều tra phường Trường Khánh sẽ chỉ dừng lại ở đây. Giả như để Địch Nhân Kiệt tới tra sẽ phát hiện, hơn một trăm người bản địa này đều có mậu dịch liên quan tới Trường An, Đại Hành.
Mười hai giáp sĩ biến mất chính là đi qua ngõ nhỏ được chọn trước trong phường Trường Khánh, bọn họ vào ngõ, vũ khí, giáp trụ liền vứt bỏ, đợi đi ra khỏi ngõ đã là người bình thường.
Còn vũ khí, giáp trụ cũng được tháo bỏ thành nhiều phần, chia ra những con thuyền nườm nượp trên vận hà, đưa tới nơi chẳng ai tra ra được.
Chỉ cần được bách tính che chở, quan phủ rất khó, nhất là quan phủ hiện nay, khó lôi họ ra từ đám đông.
Một giọt nước về tới sông, lấy gì mà phát hiện chứ?
Cho nên khi Địch Nhân Kiệt rời khỏi phường Trường Khánh, toàn bộ việc hắn làm ở Lạc Dương, trừ cái chết Lưu đồ tể, tựa hồ như lá rụng bị gió cuốn đi, chẳng còn lại dấu vết gì.
Ôn Nhu tìm được Địch Nhân Kiệt say nhũn như bún ở nơi tên là Minh Nguyệt Lâu.
Hắn tên biết tên béo này tâm tình không tốt vì triều đình thả đám hung thủ đi.
Thực ra Ôn Nhu chỉ là người dẫn đường, người thực sự tìm Địch Nhân Kiệt là Trương Đông Hải. Hắn vốn không còn mặt mũi nào gặp Địch Nhân Kiệt, vì chính hắn là người đích thân đưa những tên hung thủ kia đi.
Bây giờ hắn lại có việc phải tìm đến Địch Nhân Kiệt, hi vọng Địch Nhân Kiệt tìm ra ai là thủ phạm gây ra những vụ hung án kinh hãi ở Lạc Dương.
Cho nên đối diện với Địch Nhân Kiệt đã say tới không biết gì, hắn thấy hổ thẹn vô cùng.
"Ai giết đám huân quý hào tộc thế? Chẳng lẽ không phải các ngươi làm à?" Ôn Nhu chưa say, trước đó nghe thấy yêu cầu vô sỉ của Trương Đông Hải, hết sức kinh ngạc:
Trương Đông Hải phủ nhận ngay:" Không phải bọn ta làm."
"Bây giờ ở Lạc Dương tin đồn bay đầy trời, ai cũng nói bệ hạ bất mãn những kẻ đó gây hỗn loạn ở Lạc Dương, nổi giận sai Bách kỵ ti giết đi. Ta còn nghe nói, các tướng quân của Bách kỵ ti ai nấy có tài băng nhà vượt ngói, đặc biệt giỏi sử dụng chưởng tâm lôi, một chưởng có thể đánh người ta tan xác."
"Không phải ...." Trương Đông Hải trăm miệng khó cãi, hắn cũng biết tin đồn đó, vốn không phải kẻ đầu óc nhanh nhẹn gì, chỉ dựa vào trung thành cần mẫn mà được trọng dụng, bây giờ tình thế hỗn loạn, càng chẳng biết nói sao:
Dù thế nào cũng phải đánh thức Địch Nhân Kiệt đã.
Hai người bọn kéo Địch Nhân Kiệt tới nhà tắm, ném luôn tên này xuống ao nước. Biện pháp thô bạo này rất hiệu quả, Địch Nhân Kiệt tuy chân đứng không vững, đầu óc mơ hồ, nhưng tỉnh thì đúng là tỉnh rồi.
Trương Đông Hải như kiến bò chảo nóng, đi vòng quanh kể chuyện Vân Sơ mời Hoa Lang Đồ uống trà ở Đông cung, hai mắt nhìn Địch Nhân Kiệt đầy hi vọng:" Vân hầu còn nói, Tân La vương Kim Pháp Mẫn năm xưa chạy ra hải đảo nay đang ở Đại Đường ta."
"Mọi người biết đấy, đám người này cố tình trà trộn vào Đại Đường, nhìn bề ngoài không cách nào phân biệt được. Các nơi hộ tịch quản lý sơ sài, không cách nào tra ra."
Địch Nhân Kiệt hai tay vỗ đầu cho nước trong tai chảy ra:" Nếu Kim Pháp Mẫn có thể chịu đựng gian khổ lập nên một nước Tân La nữa, dù là kẻ địch, ta cũng khen hắn một câu hảo hán."
"Nhưng hắn không chịu được khổ cực, từ bỏ ý tưởng lập quốc, quay trở lại, âm thầm giở thủ đoạn, nhìn có vẻ đáng sợ, kỳ thực chỉ là một đám người chẳng có ý chí mà thôi. Một đám người không chịu được khổ, vậy mà còn ý đồ cưu chiếm tổ thước, mưu tính Đại Đường ta, thật nực cười, chỉ là hành vi tài hèn chí lớn mà thôi."
"Hắn vì dẫn người trà trộn vào Đại Đường, mà ăn cơm của Đại Đường, học phong tục Đại Đường, ăn mặc như người Đường, nói tiếng Đường. Ta không tin vài chục năm trôi đi, những người đó còn nghĩ gì tới Tân La nữa, họ biến thành người Đường cả rồi."
Trương Đông Hải nắm tay Địch Nhân Kiệt:" Ta tin huynh đệ ngươi nhìn thấu được chuyện mấy chục năm sau, nhưng quan trọng là bây giờ cơ."
"Đông chng biến thành máu chảy thành sông, thây chất ngồn ngang, Vân hầu càng tổ chức một tiệc trà kinh hồn ở chính tẩm cung thái tử. Hoạn quan, cung nhân dùng nước rửa mấy chục lần là không hết mùi máu tanh, vào trong đó không chịu nổi."
"Ngày mai bệ hạ, hoàng hậu tới Đông cung xem xét, nếu khi đó Bách kỵ ti mà không tra ra được cái gì, không chỉ đại đô đốc của bọn ta gặp họa. Ta sợ, đên ca ca ngươi đây cũng chết không có đất chôn."
Địch Nhân Kiệt lấy trà súc miệng, xua tay liên hồi:" Nếu Vân Sơ đã bắt được không ít Hoa Lang Đồ, vậy thì sớm muộn cũng có tin tức hữu dụng được tra ra thôi. Trước tiên ngươi nói cho ta biết, Bách kỵ ti các ngươi giết tám nhà hào môn thế nào? Năng lực tổ chức an bài này ta nghe mà kinh hãi."
Ôn Nhu lén bĩu môi, Trương Đông Hải thì mặt như đưa đám kêu oan:" Không phải là bọn ta làm mà."
Địch Nhân Kiệt vẫy tay bảo Trương Đông Hải tới gần, thì thầm:" Bách kỵ ti làm đấy, chỉ là ngươi không biết mà thôi."
Trương Đông Hải im lặng, lời của Địch Nhân Kiệt tất nhiên sẽ có lý riêng, nghĩ lại thì khi đó vừa xảy ra vụ quan viên phủ thứ sử bị áp sát, toàn thành bị khống chế. Vậy mà xảy ra tám vụ ám sát trong nửa canh giờ, làm xong biến mất không dấu vết, khả năng rất cao là Bách kỵ ti.
Thay y phục xong, Địch Nhân Kiệt vội vàng theo Trương Đông Hải tới Đông cung tra án.
Ôn Nhu uống hết trà, gọi hỏa kế tới, nói:" Chặt đứt toàn bộ nguồn tin đồn, ai cần đi phải lập tức rời đi."
"Khách quan đi ạ" Hỏa kế tươi cười nhận tiền tiễn khách:
Ôn Nhu chỉnh lại y phục, chắp tay sau lưng lững thững rời khỏi Minh Nguyên Lâu.
Kỳ thực tên đầy đủ phải gọi là Thập nhị phần Minh Nguyệt Lâu, trăng sáng trên trời sáu phần, tiền tài nhân gian bốn phần, hai phần cho bóng trăng vận hà.
Cho nên mới gọi là Thập nhị phần Minh Nguyên Lâu.