Mười hai Hoa Lang Đồ, Vân Sơ đánh chết bốn tên, đánh tàn phế bốn tên, còn lại bốn tên thoi thóp.
Găng tay trái của y rất dày, có thể dùng tay không đón đao sắc, găng thay phải linh hoạt hơn gắn thêm bốn đầu hổ, dùng loại bỏ sức chiến đấu của đối phương.
Nắm đấm của y rất nặng, địch dù sống được thì nửa đời còn lại cũng thành phế nhân.
Hiện đôi găng tay đó được bày trên bàn của Lý Trị, hắn vừa mới quát lệnh Lý Hoằng dâng lên.
Lý Hoằng đã đeo đôi găng tay này suốt một ngày một đêm, cho dù đi ngủ cũng không chịu cởi ra, rất miễn cưỡng dâng lên phụ hoàng, nhưng rất sợ bị lấy mất.
Lúc này thần tử ở lại Đông cung không nhiều, Lý Trị nhìn trái nhìn phải, đeo găng tay lên, nặng trĩu tay, hắn không ngờ lại nặng như vậy, chỉ mang vào đã cảm giác rõ uy lực của nó. Nhìn quanh không thấy có thứ gì thử uy lực kinh người của đôi găng tay này, về sau ánh mắt nhìn vào một hoạn quan, làm hoạn quan đó run bần bật.
May mà cuối cùng hắn nhìn chỗ khác.
Rầm!
Một đấm giáng xuống cái bàn thấp trước mắt, cái bàn làm bằng gỗ tốt, trạm trổ cầu kỳ gãy làm hai.
Đúng là đồ tốt, nếu đơn thuần sức người không làm được điều này, Lý Trị rất hài lòng với uy lực cú đấm này của mình, quyến luyến gỡ ra, hỏi Tả Xuân:" Thứ này có thể chế tạo quy mô lớn không?"
Vân Sơ trả lời thay:" Bệ hạ, làm một chiếc găng tay thế này rất tốn kém, công nghệ rất phức tạp, yêu cầu về vật liệu rất cao. Nhiều năm qua thần tốn một nghìn quan mới làm được một bộ thôi, bây giờ thuộc về thái tử rồi."
Một đôi găng tay thế này dù tốt tới mấy với hoàng đế mà nói là vô dụng, hắn cần một vạn đôi để trang bị cho thân vệ của hắn cơ.
Nghĩ tới đó, sự chú ý của Lý Trí không ở chiếc găng tay nữa, làm Lý Hoằng ở bên thở phào.
"Nói như thế, lần này các loại thảm án ở Lạc Dương đều do người Tân La làm loạn phải không?" Lý Trị hỏi vào chuyện chính:
Vân Sơ lập tức lùi xuống, chuyện này không còn thuộc trách nhiệm của y nữa. Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phù, Khế Bật Hà Lực cũng im lặng.
"Lý Nghĩa Phù, ngươi nói đi" Lý Trị trực tiếp điểm danh:
Lý Nghĩa Phù cẩn thận bước lên:" Vi thần cho rằng người Tân La không có lực lượng nhiều như thế, bọn chúng có tham gia, nhưng tuyệt đối không thể chỉ có mình chúng."
Lý Trị không bình luận gì, chỉ Vân Sơ:" Hoa Lang Đồ ngươi bắt có phải giả không?"
Vân Sơ lắc đầu:" Là thật ạ, hành vi của Hoa Lang Đồ, người bình thường không thể làm được. Bọn họ đều là sĩ nhân Tân La, bất kể là vũ đạo hay võ kỹ đều hơn người, hành vi cử chỉ mang phong phạm riêng."
Lý Trị cau mày:" Nếu thế sao lại làm tử sĩ?"
"Bệ hạ, bọn họ không phải là tử sĩ, chẳng qua bọn họ có lý tưởng, cho rằng việc mình làm quan trọng hơn tính mạng mà thôi." Vân Sơ nói một câu công bằng:
Lý Trị lại bất giác nhìn cái găng tay, lý tưởng gì thì cũng không bằng cú đấm từ cái này. Hắn cũng là người luyện võ, tưởng tượng bị trúng một cú đấm này thì gan tỳ phế thận vứt đi hết:" Nếu vậy không phải chúng khai ra Kim Pháp Mẫn rồi, ngươi suy đoán thôi sao?"
Tả Xuân vội phụ họa:" Lão n ô cũng nghĩ giống Vân hầu, chuyện người Tân La làm lần này không phải nhỏ, ắt không phải hành vi tự phát mà phải có người ra lệnh, hơn nữa người đó nhất định không thể ở quá xa, nếu không khó chỉ huy."
"Bởi thế chuyện Vân hầu đoán chúng đã lẻn vào Đại Đường ẩn nấp là rất có khả năng ạ"
Lý Trị gật gù:" Nếu như đã ẩn nấp rồi, vậy vì sao lại đột nhiên tập kích thế gia, tập kích Đông cung?"
Tả Xuân có câu trả lời hợp lý:" Bệ hạ, nô tài cho rằng, bọn chúng muốn thông qua phương thức này chứng minh sự tồn tại của mình, lấy tiếng vang để hiệu triệu người Tân La gia nhập đội ngũ của mình."
"Nếu không, chúng cứ lặng lẽ mà làm, vậy thì người khác không hay biết Tân La đang phản khác, lâu dần sẽ biến thành người Đại Đường, thế lực của chúng càng suy yếu."
"Ngươi có chắc là toàn bộ do người Tân La làm chứ? Có phải chúng muốn khơi lên thù oán giữa trẫm và thế gia không?"
"Nô tài nghĩ rất có khả năng là thế."
Lý Trị nhìn sang Vân Sơ:" Ngươi là người trực tiếp giáp mặt với chúng, ngươi thấy sao?"
Vân Sơ khom người đáp:" Vi thần không biết, những lời phía trên của thần chẳng qua là suy đoán một phía, xin bệ hạ xem xét rồi dùng."
Lý Trị nhìn Vân Sơ một lúc cảm thán:" Nhớ năm xưa bên ruộng bông, có một thiếu niên bừng bừng khí thế trước mặt trẫm mà chỉ điểm giang sơn. Nay đã là quan viên lọc lõi, không còn cái hào sảng của Nhị Bách Ngũ nữa rồi."
Vân Sơ thở dài:" Năm xưa thần dù phạm lỗi cũng không gây ảnh hưởng gì, bây giờ mà phạm lỗi thì không còn đường quay đầu nữa rồi."
Lý Trị có chút thất vọng phất tay:" Trên người ai chẳng có vài con rận, Đại Đường hùng cứ vạn dặm, chỉ vài con rận thôi, vẫn chịu được."
"Ngươi không cần lo lắng, trẫm không thay đổi gì cả, yên tâm đi làm chuyện của ngươi, dát vàng bạc lên Trường An cho trẫm."
Hoàng đế ra lệnh đuổi khách, Vân Sơ lui ra ngay. Chỉ là ánh mắt Hứa Kính Tông lại không có chút hả hê nào, hình như còn có vài phần nuối tiếc.
Rời khỏi Đông cung, Vân Sơ hiểu ra ánh mắt của Hứa Kính Tông.
Hoàng đế muốn y rời khỏi Lạc Dương không đơn giản như hắn nói, mà muốn xem y rời đi rồi, Lạc Dương có khôi phục lại yên tĩnh không?
Mỉa mai thật, vị hoàng đế miệng vừa nói không thay đổi lại nghi ngờ mình, trong khi một gian thần nức tiếng lại thương xót mình.
Có điều Vân Sơ đoán, sẽ không chỉ có y bị đẩy khỏi Lạc Dương, còn nhiều người chung số phận. Lý Trị muốn xem xem, rốt cuộc là ai không muốn hắn ở lại thần đô của mình.
Vân Sơ y chẳng qua vinh hạnh là người đầu tiên bị đuổi đi mà thôi.
Ở cổng Đông cung, Vân Sơ gặp được Địch Nhân Kiệt, hai người cưỡi ngựa đi song song, đi được khoảng cách rất xa Địch Nhân Kiệt mới nói:" Bệ hạ đã biết chuyện người Tân La từ hai ngày trước rồi, Phương đại gia nói toàn bộ cung nhân dị tộc đã bị thanh trừ, giờ Tử Vi cung không cho dị tộc chấp dịch nữa."
Vân Sơ khẽ gật đầu, chuyện này nói lên khá nhiều điều đấy, hỏi:" Ôn Nhu đi trước rồi à?"
"Chắc là hắn rút rồi."
"Ngươi thả rắn vào chỗ Lý Hoằng phải không? Lúc đó ta đã hạ lệnh không cho phép ai tới gần tẩm cung của thái tử, giám sát rất chặt, kẻ nào đó chút ý đồ bị phát hiện ngay. Trừ khi thằng nhãi đó câu kết với ngươi?"
Địch Nhân Kiệt giơ ngón tay cái:" Thái tử tự yêu cầu, còn nói phải dùng rắn thật độc, nếu không phụ hoàng và mẫu hậu hắn không tin, cho rằng hắn giở trò, hắn muốn đổ cho những nữ nhân thế tộc được đưa vào cung."
Vân Sơ thật không biết phải nói gì nữa, quay đầu nhìn Tử Vi cung nguy nga:" Cung điện nơi này lớn hơn, cao hơn, hùng vĩ hơn ở Trường An, thật không thẹn là đất Trung Nguyên."
"Nhưng không phải nhà chúng ta, đi thôi!"