Ngay trong ngày hôm đó Vân Sơ dẫn theo gia quyến cả ba nhà, cùng với 5000 quân sĩ ăn hại, và đám hòa thượng đông đảo lên đường về Trường An.
Đạo Chính đại sư của Chùa Bạch Mã được hoàng đế khâm định thành đại hòa thượng. Nối tiếp tám vị Trí Tàng, Tuệ Nhân, Cát Tàng, Bảo Cung, Minh Thiện, Pháp Khản, Hải Tàng, Huyền Trang, trở thành vị đại đức thứ chín, gọi là Giác Diệu Thanh Chính Tàng Mật đại hòa thượng.
Nếu tính thêm cả Pháp vương Vân Na, vậy là Đại Đường gom đủ mười vị đại đức.
Chỉ là Vân Na còn nhỏ, thêm vào Huyền Trang đại sư cực lực ngăn cản, cho nên nàng mới không thành một vị đại đức, Vân Sơ thấy ngăn cản là đúng, dù sao Vân Na không phải là người xuất gia, nếu để hoàng đế phong pháp hiệu xuất gia thì xong rồi.
Mười vị cao tăng đại đức không chỉ là danh hiệu, đó còn là tăng chính được vương triều thừa nhận để quản lý tăng nhân châu phủ.
Phương nam có sáu vị, phương bắc có ba vị.
Nói ra thật lạ, tăng lữ cao cấp của Đại Đường thường tới phương nam học tập, đợi tới học thành tài lên phương bắc làm chủ trì.
Đạo Chính đại sư sau khi thành đại đức mới sẽ rời khỏi chùa Bạch Mã, tới làm chủ trì chùa Đại Hưng ở Trường An.
Triều đình sẽ lựa chọn một vị chủ trì mới ở phương nam làm chủ trì chủa Bạch Mã.
Thái tử Lý Hoằng ra sức tiến cử Vân Na làm chủ trì chùa Bạch Mã, bị hoàng hậu Vũ Mị mắng cút xẻo khỏi Hàm Nguyên Điện.
Vân Na đã chính thức được phong làm nữ vương Phật quốc, nhưng nàng không thể thường trú ở Phật quốc, mà cần ở lại Trường An, theo Huyền Trang đại sư tu hành ở chùa Đại Từ Ân.
Vân Sơ rất hài lòng với an bài này của hoàng đế, như thế Vân Na sẽ vẫn ở nhà, khi không có việc gì làm mới dạo qua chùa Đại Từ Ân.
Một hòa thượng hoặc một ni cô, lên tới vị trí như Vân Na, chỉ cần không tạo phản, cơ bản chẳng còn sợ gì ở Đại Đường nữa.
Mặc dù an bài của hoàng đế có ý đồ với Phật môn, nhưng Vân Sơ kệ, đó là vấn đề của đám Huyền Trang, Khuya Cơ.
Ánh mắt của Ôn Nhu ngày một sắc bén rồi, hắn đã dẫn ba nhà rời khỏi Lạc Dương trước cả khi Vân Sơ bị hoàng đế đuổi, đợi đám Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt trên đường về Trường An.
Về chuyện này Ôn Nhu nói hoàng đế muốn gây mâu thuẫn giữa phật môn nam bắc, vì tăng lữ phương bắc khá hung hãn, nên muốn tước tiếng nói của họ.
Nhìn độ điệp của Đại Đường là rõ, số lượng độ điệp là có hạn, triều đình sẽ cấp cho sáu vị đại đức phương nam, ba vị đại đức phương bắc, từ đó do các đại đức phân phối châu phủ mình quản lý.
Với Vân Na mà nói thì chả sao, độ điệp ở Phật quốc nàng luôn phát vô tội vạ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, vì triều đình hận không thể biến toàn bộ nam tử Tây Vực thành hòa thượng, nữ tử thành ni cô.
Trong một thắng ngắn ngủi, Lạc Dương xảy ra nhiều chuyện như thế thực sự không ngờ được. Vân Sơ chẳng lưu luyến gì nơi này, chỉ tiếc là đi rồi không được trực tiếp nhìn thấy ảnh hưởng của những chuyện đó với Lạc Dương.
Địch Nhân Kiệt từ chối cơ hội ở lại Đại lý tự Lạc Dương làm chức sự lang trung, kiên quyết yêu cầu về Trường An làm đại lý tự thiếu khanh.
Ai cũng biết hoàng đế ở đâu thì quyền lực ở đó, chức sự lang trung ở Lạc Dương quyền lực cao hơn hẳn thiếu khanh ở Trường An.
Nhưng thiếu khanh Đại Lý tự Trường An lại là quan tư pháp tối cao của Trường An, đó mới là điều Địch Nhân Kiệt hướng tới.
Thành Lạc Dương rất nhiều người chết, vì thế hoàng đế quyết định xá miễn tất cả tội nhân ở lao ngục Lạc Dương để vỗ về lòng người.
Nói cách khác người của tám hào tộc bị liên lụy bắt vào ngục được thả ra hết, đây đã là lần thứ hai bọn họ bị bắt trong một tháng qua, cũng là lần thứ hai bọn họ được thả.
Bách tính ngu muội, bọn họ không biết gì cả, cho dù xảy ra sự kiện dẫm đạp, cho dù xảy ra các vụ nỏ, quan viên bị ám sát, chỉ cần không ảnh hưởng gì tới họ, cùng lắm chỉ thành đề tài bàn tán trà dư tửu hậu thôi.
Bao nhiêu năm qua người bình thường luôn như vậy, không có nỗi đau cắt da, không cảm thụ được thống khổ của người khác.
Có người kể cho họ đầu đuôi mọi chuyện ở Lạc Dương, nói từ hào môn, nói tới Bách kỵ ti báo thù, rồi dị tộc thừa cơ tạo phản, tất cả đều nói rõ ràng.
Thế là dù đứa bé vô tri cũng biết, thảm án xảy ra thời gian trước đều là do tám nhà gây ra.
Dân ý có thể lừa gạt, phải xem nói thế nào.
Tội nghiệt là do hào môn, dị tộc gây ra, còn về phần hoàng đế ... Không ai dám oán trách.
Dưới loại hoàn cảnh đó, bát đại thế gia muốn tiếp tục an gia ở Lạc Dương là không xong rồi, không ai có thể sống ở nơi xung quanh toàn ánh mắt căm thù.
Chuyện này hiển nhiên không đúng với kế hoạch đả kích hào môn mà đám Vân Sơ đặt ra khi ở Trường An, có điều không sao cả, kế hoạch luôn phải thích ứng với hoàn cảnh mà, thay đổi là được rồi.
Đem so với Lạc Dương thì Trường An rõ ràng là thân thiện hơn nhiều, nhất là trước khi rời Lạc Dương, huyện lệnh Ôn Nhu còn chuyên môn mang lễ vật tới bái phỏng thế gia đại tộc, chủ động đưa bàn tay thân thiện ra, hi vọng họ ở lại Trường An, nâng cao tố chất chỉnh thể của Trường An.
Ôn Nhu còn đại diện cho cả Vân Sơ đảm bảo với họ, cho họ một môi trường sống bình yên, một hoàn cảnh mới thích hợp cho việc đọc sách, kinh doanh, khoa cử.
Chữ tín của quan phủ ở Trường An xưa nay rất cao, danh tiếng cá nhân của Vân Sơ và Ôn Nhu cũng rất tốt, chuyện này rất đáng tin.
Cũng có người thấy không ổn, vì Vân Sơ và Ôn Nhu đang xây dựng tưng bừng ở Trường An, thậm chí tường thành cũng bị phá rỡ tan hoang.
Đã thế nghe nói họ còn chuẩn bị xây dựng hai cung điện Đại Minh cung và Hưng Khánh Cung.
Từ tình huống đó mà xét, hai người đó sở dĩ hứa hẹn với bọn họ chỉ có hai mục đích, một là vì túi tiền của hào tộc, hai là hi vọng hoàng đế nhìn thấy Đại Minh Cung và Hưng Khánh Cung, chuyển triều đình về Trường An.
"Thái phó, đám hào tộc đó chẳng phải người tốt, vì sao sư phụ ta còn muốn mời họ tới Trường An."
Từ khi Hứa Kính Tông thành lão sư toàn thời gian của Lý Hoằng, chỉ cần gặp vấn đề không hiểu, sẽ chủ động tìm ông ta hỏi. Qua một loạt chuyện ở Lạc Dương, hắn đã nhận ra, ông già này không phải chỉ biết nịnh bợ luồn cúi, tham lam háo sắc, hèn nhát vô sỉ ... Khụ khụ, nói tóm lại là tuy có nhiều tính xấu nhưng rất có trí tuệ, chẳng qua sử dụng không ổn lắm.
(*) Vân Sơ muốn hoàng đế về Trường An làm gì chứ?