Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 958 - Q4 - Chương 201: Thế Nào Là Tiền Họa.

Q4 - Chương 201: Thế nào là tiền họa. Q4 - Chương 201: Thế nào là tiền họa.

Tuy chỉ còn lại mỗi chức vị thái phó, Hứa Kính Tông không cho rằng mình bị gạt bỏ khỏi trung tâm quyền lực mà sa sút, ngược lại ông ta rất hưởng thụ chức vị thuần túy này.

Bây giờ ông ta trên không cần để ý tới sắc mặt của hoàng đế, dưới không cần phải lo những kẻ khác đâm lén. Đồng thời với thân phận thái phó này, ông ta không hoàn toàn rời xa tầm mắt hoàng đế, bất kỳ lúc nào cũng có thể quay lại, thế nên không sợ bị người ta cho là sa cơ thất thế mà dẫm đạp.

Đấu đá trên triều với một ông già đã gần 80 mà nói là quá tàn khốc, quá hủy hoại con người. Hứa Kính Tông vốn là bậc đại nho một đời, chỉ cần tĩnh tâm lại truyền thụ kiến thức, thiên hạ hiếm có người bằng được, trả lời mấy câu hỏi của thái tử càng thừa sức.

"Hai người đó muốn thế gia hào tộc tới Trường An chỉ một mục đích thôi, vì người ta có tiền." Hứa Kính Tông nói thẳng vào trọng điểm:

"Nhưng người có tiền ở Đại Đường nhiều lắm, cần gì dính líu tới đám người bất chính đó." Lý Hoằng rất ác cảm với bát đại thế tộc:

"Vì người có tiền lương thiện thì hai người bọn họ không dám đụng vào, cho nên mới mời một đám người có vấn đề tới Trường An, như thế hai người bọn họ mới tiện ra tay." Hứa Kính Tông nhìn thấu ý đồ hai tên nhãi xấu xa đó:

"Sẽ giết bọn chúng sao?"

"Không đâu, Vân Sơ sẽ bán cho bọn họ rất nhiều những căn nhà đẹp đẽ, như thế bọn họ không còn tiền để gặt hái bách tính nữa."

Lý Hoằng lần đầu tiên nghe thấy chuyện này:" Dùng tiền gặt hái bách tính, là họ muốn lấy tiền trong tay bách tính sao?"

Hứa Kinh Tông gật đầu:" Thái tử điện hạ, đây là thủ đoạn thường dùng của hào tộc thế gia. Tiền Tùy bị bọn họ dùng cách này kéo sụp, chỉ một khắc trước bách tính mua một đấu gạo chỉ bảy tám tiền, đời Tùy Dương đế đông chinh, một đấu gạo vọt lên một trăm tiền."

"À, khi đó thái tổ phụ của điện hạ vẫn còn là Đường quốc công, đã đem nung chảy toàn bộ tượng đồng trong tổ miếu mua gao. Đợi khi thái tổ phụ của điện hạ tạo phản thì một đấu gạo đã lên tới 500 đồng."

Lý Hoằng trố mắt:" Vì sao thái tổ phụ làm thế?"

Nếu Lý Nghĩa Phù còn đương chức trên triều, ông ta sẽ không nói, nhưng lúc này ông ta chỉ còn là thái phó dạy học, thân phận có thể nói là siêu nhiên:" À, vì thái tổ phụ của điện hạ không muốn Dương Quảng đông chinh thành công. Sau khi giá lương thực tăng lên gần trăm lần, giá cả vật tư khác tăng theo, số tiền Dương Quảng nghĩ đủ mua vật tư lương thảo giờ đủ một phần mười."

"Cho nên lần cuối cùng Dương Quảng đông chinh, rất nhiều quân tốt thiếu cái ăn cái mặc, nhiều người bỏ trốn, bị người Cao Câu Ly giết cực thảm."

"Cuối cùng Vương Bạc làm bài ( Đừng tới Liêu Đông chết uổng), từ đó thiên hạ đại loạn, ba mươi sáu lộ phản vương, bảy lại lộ yên trần nổi lên. Thái tổ phụ điện hạ chính là một phản vương."

Lý Hoằng vẫn không muốn tin, hắn luôn được học là Tùy Dương đế vô đạo, thiên hạ đại loạn, thái tổ phụ của hắn mới khởi binh thảo phạt, tức giận:" Sao ông biết?"

"Sao lại không biết?" Hứa Kính Tông cười khà khà:" Khi đó lão thần là một chủ bạ lương thảo của thái tổ phụ điện hạ. Rất nhiều tiền qua tay thần ra ngoài chợ, mua về rất nhiều lương thực giấu đi."

Lý Hoằng xìu muôn, nhìn da dẻ nhăn nheo như cổ thụ nghìn năm của ông ta, ông ta đúng là đủ già tham gia vào chuyện đó, ông ta chẳng lý do gì nói dối:" Nếu mọi người ném tiền ra hết rồi thì thu về thế nào?"

"Chuyện này dễ lắm, khi thế gia hào tộc đem hết tiền đồng chuyển tới tay bách tính thì họ không nhận tiền đồng nữa. Khi đó mọi giao dịch với họ, kể cả nộp thuế cũng không dùng tiền, dùng lấy vật đổi vật." Hứa Kính Tông hồi ức:

"Khi thái tổ phủ điện hạ làm hoàng đế, tiền mà mọi người công nhận là vải vóc, lụa, lương thực. Từ năm Đại Nghiệp thứ mười ba tới năm Vũ Đức thứ chín, suốt chín năm trời, Đại Đường không tích trữ tiền đồng."

"Còn bách tính trong tay có một đống tiền đồng, nhưng chẳng ai nhận, chẳng khác gì thứ vứt đi. Vì miếng ăn mà đem tiền đồng ra cho hào môn đại tộc nung chảy đúc thành đồ đồng, đổi lấy miếng ăn."

"Rất nhiều chùa miếu, đạo quán, am ni cô xây vào khi đó, đồng lúc đó có rất nhiều, biến thành pho tượng lớn. Thế là tiền đồng ngoài kia ít đi ..."

Nghe tới đó là Lý Hoằng hiểu tiếp theo là gì rồi, siết chặt nắm đấm:" Chuyện này ảnh hưởng lớn cỡ nào?"

Giọng Hứa Kính Tông trầm hẳn xuống, lão già bị người ta phỉ nhổ ấy không ngờ lại thương cảm:" Tiền tùy có 780 vạn hộ, hơn 5000 vạn người, tới năm Vũ Đức thứ bảy, còn 200 vạn hộ, chưa tới 1600 vạn."

"Thái tử chưa trải qua không biết đâu, kỳ thực người chết dưới binh đao chẳng là bao, đa phần chết đói, chết lạnh ..."

Lý Hoằng bàng hoàng, hắn cứ nghĩ Đại Đường hưng thịnh chưa từng có rồi chứ, làm sao còn thua tiền Tùy được:" Đại Đường bây giờ có 600 vạn họ, vậy là không bằng tiền Tùy?"

"Không bằng, chẳng những không bằng còn khác nhiều nữa." Hứa Kính Tông tiếp tục gây sốc cho Lý Hoằng:" Hiện giờ cương vực Đại Đường rộng hơn tiền Tùy rất nhiều, nếu tiền Tùy tuyệt đại đa số là người Hán. Vậy 600 vạn của Đại Đường hiện nay phải tính vào nhân khẩu 3 nước Liêu Đông, tính nhân khẩu các bộ tộc Đột Quyết quy thuận, tính thêm rất nhiều người Hồ tới sống sau Ngọc Môn Quan ... Nhân khẩu bản địa Đại Đường chỉ chừng 400 vạn mà thôi."

"Có lẽ đợi tới khi điện hạ đăng cơ, nói không chừng nhân khẩu bản địa sẽ bằng tiền Tùy đấy."

"A ~~~~~~~~~~~~" Lý Hoằng rốt cuộc không chịu được nữa, phát ra tiếng thét đầy sát khí vang vọng Đông cung: "Những kẻ thao túng tiền đồng đều đáng chết!"

Chỉ hét lên chưa thỏa, hắn hầm hừ đi tìm găng tay, đeo cái tay phải chuyên dùng để đấm vào, trút giận lên cái cột, mỗi cú đấm đều làm vụn gỗ bắn tung tóe.

Chưa nói thái tử điện hạ yêu thương con dân ra sao, Đại Đường không bằng cả tiền Tùy, chuyện này thực sự đả kích kiêu hãnh của hắn.

Hứa Kính Tông thản nhiên như không, kẻ thao túng tiền là thái tổ hoàng đế, ông ta chỉ làm theo lệnh, nên tự động coi kẻ đáng chết thái tử nói không phải mình:" Điện hạ, lời này chớ nói ra, nhất là nói trước mặt bệ hạ, nếu không bệ hạ sẽ nổi giận."

Lý Hoằng đấm tới khi thở hồng hộc mới dừng lại, nhưng trong lòng chưa phát tiết được là bao, tiếp tụng vung nắm đấm lên la hét:" Đợi cô vương đăng cơ, cả thiên hạ chỉ được mình cô vương đúc tiền, phàm có tư nhân đúc tiền, cô vương diệt cửu tộc của hắn."

Trong tiếng gào thét vô dụng của Lý Hoằng, Vân Sơ đã dẫn người về tới Trường An.

Vừa mới đi qua Bá Kiều một cái, không ngờ đập vào mặt là cảnh tượng khói bốc đen kìn kịt, bùi mù che trời. Công trình quá lớn, nào là đốt than, đốt gạch, đốt vôi, luyện thép, cái gì cũng sinh ra lượng lớn khói.

Khóe miệng Vân Sơ giật giật, suýt thì tưởng quay về thời đại kia rồi chứ?

(*) Vụ tiền tệ này Lão Hứa giải thích đơn giản trực quan nhất, Vân Sơ từ đầu tới giờ nhắc tới mấy lần mà chẳng ăn không nên đọi nói chẳng nên lời.

Bình Luận (0)
Comment