Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 959 - Q4 - Chương 202: Làm Chưa Đủ Tốt.

Q4 - Chương 202: Làm chưa đủ tốt. Q4 - Chương 202: Làm chưa đủ tốt.

Cả đoàn người đi vội đi vàng về Trường An, nhưng qua Bá Kiều một cái liền chùn bước.

Ôn Nhu là người đầu tiên lây khăn tay ra buộc lên mặt:" Một khi những công trình ở Trường An xây dựng xong, đám xưởng gạch, xưởng vôi này phải di chuyển tới nơi không ai thấy ... Tốt nhất là di chuyển ra ngoài Quan Trung, gió ở Quan Trung quá nhỏ, không thổi những thứ này đi được."

Vân Sơ thì lại cười phá lên, vừa cười vừa đấm đùi một hồi, còn lau nước mắt:" Ngươi không thấy đây là mùi tiền à?"

"Bảo sao người ta nói tiền thối."

"Vậy sau này ngươi đừng sống ở Trường An, đợi ta dát vàng dát bạc cho Trường An, cho người thối chết luôn."

Ôn Nhu mặt dày nói:" Ta không thích, nhưng người đời thích, lão tử đành miễn cưỡng nhận vậy."

Một tháng không gặp Trường An, nơi này phát sinh thay đổi cực lớn, những lỗ hổng ở tường thành đã được xây dựng lại, dùng gỗ làm thành cổng thành đơn giản. Kiểu cổng thành này chống trộm cắp gì đó còn được, chứ đại quân tới thì tốt nhất là chạy đi.

Để thuận tiện đưa vật liệu xây dựng vào Trường An, đô thủy giám đem Sản hà kết nối với sông hộ thành, tức thì lượng nước của sông hộ thành tăng gấp đôi, dòng chảy cũng mạnh hơn. Nhìn vô số thuyền bè nối nhau ra vào thành, Vân Sơ lại lo lắng vấn đề ngập lụt ở Trường An.

Để Ngu Tu Dung đưa đám con về nhà, Vân Sơ tới thẳng phủ lưu thủ Trường An tìm Lưu Nhân Quỹ.

Lúc này đã là tháng sáu, Trường An nóng khốc liệt, Lưu Nhân Quỹ cuốn ống tay áo lên cao, lộ ra cánh tay gày gò đen đúa, đang trách mắng đám quan viên phía dưới.

Thấy Vân Sơ và Ôn Nhu đi vào, đám quan viên này như được đại xá, vội vàng thi lễ với hai vị huyện tôn rồi chạy như chuột, không biết bị chửi mắng bao lâu rồi.

Lưu Nhân Quỹ cầm ấm trà lên tu một hơi dài, vội vàng hỏi:" Tiền các ngươi kiếm được đâu rồi?"

Vân Sơ cười:" Còn trên đường."

Lưu Nhân Quỹ ngồi xuống ghế, phe phẩy quạt bồ:" Mỗi ngày 3400 quan, thiếu số tiền này, công trình của các ngươi không vận hành được."

"Còn một số thương cổ vật liệu nhỏ không thể ứng trước vật liệu nữa, họ tới chỗ ta khóc lóc, nói nếu còn không lấy được tiền vật liệu, bọn họ sẽ nhảy xuống sông."

"Ta tính rồi, phải trả họa 10 vạn quan, nếu không thì không đủ để họ tiếp tục cung ứng vật liệu nữa."

"Đây mới chỉ là một tháng thôi, kho tiền hai huyện đã thấy đáy rồi, nếu không có tiền để tiếp tục xây dựng, hai các ngươi đều xong đời."

Ôn Nhu chẳng có chút lo lắng nào:" Tường thành, đường xá, thủy lộ không thể giao tư nhân xây dựng. Còn lại cải tạo phường thị, có thể lấy cái giá chung giao cho tư nhân làm, thế là có tiền thôi."

Lưu Nhân Quỹ không tán đồng:" Không được, không thể giao tư nhân, một khi giao cho đám người tiền chui vào mắt đó, bách tính tin tưởng giao địa khế cho quan phủ sẽ bị tổn thất, họ là những người không gánh được tổn thất."

Vân Sơ cười nhạt:" Chúng ta đón hết bách tính ra, để lại một phường thị trống cho đám hào môn đại hộ xây dựng, nếu chúng không xây dựng lên được, đừng trách ta tàn nhẫn."

Ôn Nhu nửa đùa nửa thật:" Đừng quá mạnh tay, ta thấy đem cửa hiệu, trạch viện hai bên Chu Tước đại nhai ra bán là được."

Lưu Nhân Quỹ hết nhìn Vân Sơ lại nhìn Ôn Nhu, kỳ thực ông cũng biết, nói tới tâm huyết cho Trường An, cho bách tính nơi này, không ai bằng hai người bọn họ. Ông cũng không lo bọn họ làm ra việc gì hại tới lợi ích bách tính, nhiệm vụ của ông chỉ là nhìn vấn đề ở góc độ xấu nhất, giữ hai tên này lại, tránh họ vì quá nhiệt tình, vì lòng tốt làm hỏng chuyện.

Ông ta thở dài nói:" Có rất nhiều người tới báo giá rồi, cao nhất có người bỏ 6000 quan ra mua viện tử hai tiến."

Vân Sơ và Ôn Nhu rót trà mời nhau như không hề nghe thấy gì.

Lưu Nhân Quỹ giọng cao lên:" Chẳng lẽ các ngươi muốn một vạn?"

Vân Sơ thong thả uống trà, còn vờ vịt thổi hơi nóng rõ giả:" Thái y thự sẽ xây một thái y viện do lão thần tiên tọa trấn, phía dưới còn có 200 y giả, 300 dược đồng, 500 phó dịch."

"Phàm người mua hào trạch hai bên Chu Tước đại nhai, tới nơi này khám bệnh không phải đi theo quy trình bình thường. Khám bệnh ít nhất là ti y của thái y thực, bệnh nặng có phòng riêng, khi đó lúc nào cũng có danh y chiếu cố. Thử hỏi riêng khoản này thôi phải trả bao nhiêu mới đủ?"

"6000 quan à? Chúng định mua chuồng lợn à?"

"Lão ca nói với chúng, dù là chuồng lợn ở hai bên Chu Tước đại nhai cũng không phải ai cũng mua được đâu, nhà nào không nằm trong (thị tộc chí), dưới ngũ phẩm, bảo cút xẻo."

Lưu Nhân Quỹ nãy giờ phải hít sâu bao nhiêu lần rồi, nghe xong sởn hết gai ốc:" Ngươi định lấy nhà ở Chu Tước đại nhai xếp hạng lại thị tộc à? Đừng đùa, tuy làm thế có thể khiến họ canh tranh nhau đẩy giá lên, cẩn thận khéo quá hoa vụng, những người bị ngươi ngó lơ phản kích."

Ôn Nhu cười:" Sao có thể do bọn hạ quan xếp hạng, hai người bọn hạ quan là cái gì mà đụng vào thứ này? Năm xưa thái tông hoàng đế xếp hạng Thị tộc chí bị người ta coi là trò cười, bọn hạ quan là cái gì?"

"Thế gia được bách tính thừa nhận mới là thế gia, tất nhiên do bách tính xếp hạng. Bách tính toàn thiên hạ tham gia thì không thể, nhưng bách tính Trường An thì làm được, như thế có uy tín nhất."

Rõ ràng là trời rất nóng mà Lưu Nhân Quỹ lại liên tiếp rùng mình:" Các ngươi nghĩ kỹ chưa, nếu Lý thị mà không xếp thứ nhất thì các ngươi xong hết."

Vân Sơ và Ôn Nhu cùng nhìn nhau thở dài.

Bọn họ không cách nào nói chuyện được với người thật thà như Lưu Nhân Quỹ, bọn họ tất nhiên thao túng cái xếp hạng này mức độ nhất định, ít nhất đảm bảo Lý thị đứng đầu. Càng không thể nói ra cái xếp hạng này bọn họ dần đem nó biến thành giống Bàng hoa khôi ở phường Bình Khang.

Thứ này cứ năm năm xếp hạng một lần, mỗi lần sẽ do Đồng Bản in ra bảng biểu, phát cho người trưởng thành ở Trường An. Mọi người sẽ khoanh vòng hoặc gạch lên đó, cuối cùng thống kê công bố ... Ai có càng nhiều vòng tròn càng xếp trên.

Cái này giống xếp hạng hoa khôi hàng năm ở phường Tấn Xương ấy, rất nhiều người sẽ tích bỏ tiền nâng cao thứ hạng gia tộc.

Thừa lúc hoàng tộc phản cảm thế gia đại tộc tới cực hạn, xếp hạng do bách tính đưa ra này mới có khả năng được hoàng đế ngầm cho phép.

Vân Sơ quen với loại thao tác này lắm, hồi trước ở cơ cấu chính phủ, làm cái chuyện xếp hạng rất nhiều.

Nếu hoàng đế mặc cho Vân Sơ làm, y thậm chí có thể đem cả chuyện gia chủ thế gia đêm ngủ với bao nhiêu nữ nhân, sinh được bao con ra làm bảng xếp hạng ... Bách tính thích mấy cái đó lắm.

Bất kể thứ cao quý tới mấy đem ra làm trò giải trí thì làm sao cao quý nổi nữa.

Bây giờ phải xem hoàng đế có giữ thái độ im lặng với cái gọi là Thị tộc chí dân gian này không?

Nghĩ tới đây Vân Sơ thấy mình ở Lạc Dương làm chưa đủ tốt, khi đó mà kiếm cơ hội ném vài bọc thuốc nổ vào chỗ ở hoàng đế, hoàng hậu có phải tốt không?

Bình Luận (0)
Comment