Chu Tước đại nhai lúc này cơ bản không giành cho người đi lại nữa rồi, nơi này hoàn toàn biến thành công trường, đặc biệt hai bên đường đào kênh, sau này sẽ nối với sông hộ thành, bởi thế mà đất đào lên chất thành đống cao. Trừ xe trâu qua lại chả vật liệu thì không thấy bất kỳ loại xe nào khác nữa, con đường đáng tự hào của người Trường An giờ ai đi đường cũng tránh xa.
Có điều không ai vì thế mà khó chịu, ngược lại đều mong đợi, rất nhiều bách tính chỉ trỏ công trường bàn tán, mong đợi ngày công trình hoàn thành.
Vân Sơ cũng chẳng thể đi đường này, len lỏi qua những con ngõ nhỏ.
Khi Vân Sơ về tới huyện nha Vạn Niên thì nơi này mang một vẻ bi thảm, ngay cả công văn cáo thị dán trên hai bên tường nha môn bong ra một góc không được ai dán lại, run lẩy bẩy dưới gió nhẹ mùa hè.
Mặt trời sáng chói chiếu lên mặt đất, một số vệt nước bị bốc hơi hết, để lại dấu vết mờ mờ. Hai nha dịch trông cửa chống thủy hỏa côn đứng dưới mái hiên đại môn, ngủ gà ngủ gật.
Một hồi vó ngựa giòn tan đột ngột xuất hiện ở cửa nha môn trống không, con ngựa mận chín bực bội phì mũi. Hai nha dịch đang ngủ gật bị con ngựa thở vào mặt thì giật mình tỉnh lại.
Nhìn thấy huyện tôn đã về, cả hai cao hứng rối rít đẩy cửa ra tới mức lớn nhất, nhận lấy dây cương chiến mã của huyện tôn, hét vọng vào bên trong chuẩn bị nước cho huyện tôn rửa mặt.
Vân Sơ về một cái, cả huyện nha vốn lặng ngắt như tờ tức thì sôi động hẳn, đám quan lại khôi phục vẻ bận rộn.
Phó dịch nhanh chóng mang nước nóng lên, Vân Sơ vừa mới rửa mặt, chưa đợi lau khô mặt thì huyện thừa, chủ bạ với quan lớn quan nhỏ của lục tào kéo đầy phòng.
Vân Sơ tóc để xõa chưa buộc lại, cứ thế ngồi ở giữa phòng cười hỏi:" Sốt ruột lắm rồi hả?"
Lưu chủ bạ gian nan nặn ra nụ cười:" Huyện tôn không có nhà, mọi người đều không có chỗ dựa, chẳng biết phải làm sao."
"Ha ha ha, có phải vì trong kho không còn tiền mới khiến các ngươi bất an?"
Trương Giáp mặt mày khổ sở:" Bảy mươi vạn quan tiền, vậy mà chỉ trong ba tháng đã tiêu hết. Lưu chủ bạ tuân theo chỉ lệnh của huyện tôn, tiêu không để lại một đồng, giờ thì phải sống ra sao?"
Vân Sơ nhìn Lưu chủ bạ:" Thực sự là không để lại đồng nào sao?"
Lưu chủ bạ sao có thể trả lời Vân Sơ như nói với đám ngốc Trương Giáp:" Thật ạ, có điều tuy nói tiêu hết tiền rồi, nhưng huyện vẫn có nhiều lợi ích chưa thu về, tiền giao dịch ở Khúc Giang lý, phí vệ sinh, tiền thuê đất cho thương cổ, tiền ô nhiễm do súc sinh thương đội vào thành, tiền bảo an cho trà lâu, khách sạn tửu quán ... Thu hết về không lo bổng lộc cho các huynh đệ.”
Vân Sơ lấy tay vắt mái tóc ướt sũng, Lưu chủ bạ vội đi lên lấy khăn lông lau giúp, y chỉ số quan lại đứng đó:" Chủ bạ nói rồi còn gì, đi thu hết tiền của chúng ta về đi."
Đám Trương Giáp mừng rỡ, trước kia số tiền này do tiểu lại dưới các tào đường đi thu, giờ giao bọn họ thu, tất n hiên có cách thu mới.
Huyện tôn về rồi, trong tay lại không có tiền để dùng, như thế là vạn vạn lần không được. Trước tiên thu nửa năm các loại tiền phí xem huyện tôn có giận không đã, nếu huyện tôn không giận, Trương Giáp định thu cả năm luôn.
Khi người nhà môn đi cả rồi, Vân Sơ mới nói:" Được rồi, có chuyện gì mà không thể nói trước mặt mọi người?"
Thái độ Lưu chủ bạ không khác gì quản gia Vân gia, thu khăn tay lại, khom người nói:" Huyện tôn, Thôi thị muốn mua tinh xá số một chữ Giáp ở Chu Tước đại nhai."
Vân Sơ lắc đầu:" Không được, số một chữ Giáp là nơi ta định tặng cho lão thần tiên thanh tu. Với lại Thôi thị họ chọn nhà số một, không sợ phạm húy à?"
Lưu chủ bạ gật đầu liên tục:" Vâng, tặng cho lão thần tiên làm chỗ ở đương nhiên là tốt nhất, Thôi thị lớn tới mấy cũng chẳng thể tranh được với lão thần tiên. Nếu thế thôi thị nguyện lấy nhà số hai ạ."
Vân Sơ nhìn cái mặt già của Lưu chủ bạ, thở dài:" Không biết ngươi nhận bao nhiêu lợi ích của Thôi thị mà nguyện nói giúp họ như thế?"
"Thôi được, Lão Lưu ngươi hầu hạ bản quan nhiều năm, làm việc cũng đắc lực, ta cho ngươi cái thể diện này. Nói với Thôi thị, nhập sổ cho huyện nha 10 vạn quan tiền, tinh xá số 2 giữa Giáp là của họ."
Lưu Chủ bạ cười nịnh:" Đa tạ huyện tôn nể cái mặt già của hạ quan, hạ quan đi thông báo Thôi thị mau mau nộp tiền, đợi lấy nhà."
Vân Sơ hứng thú hỏi:" Ngươi không thấy bản quan tham lam quá sao?"
Lưu chủ bạ khom người thấp hơn:" Đắt hay rẻ là chuyện của Thôi thị ạ, chẳng lẽ hạ quan lại ăn trong rào ngoài, giúp họ làm chúng ta mất thu hoạch sao?"
"Đúng là lão hồ ly, thôi được, cho ngươi có thể diện với Thôi thị tới cùng luôn, nói với Thôi thị, đây là căn nhà duy nhất có thể bỏ tiền vào ở, sau này không có chuyện dễ thế đâu."
"Hạ quan nhớ rồi."
Vân Sơ phất tay đuổi Lưu chủ bạ đi, quay về bàn làm việc, nhìn đống văn thư chất thành từng đống nhỏ mà phiền lòng, y thà đánh nhau với một trăm tên thích khách còn hơn.
Rời khỏi quan thự của huyện tôn, Lưu chủ bạ về phòng thay thường phục, tay cầm cái quạt gấp đặc trưng của Trường An, xoạch một cái mở ra, bên trên là tranh thủy mặc sông núi. Ông ta khuỳnh chân, phe phẩy quạt, tới Ngọc Tuyền Quán nổi danh của Chợ Đông.
Ngọc Tuyền Quán là một quán ăn cơm uống rượu, vốn là nơi chiêu đãi quý nhân, vì thế đứng ở cửa đón khách là hai nữ tử cực kỳ xinh đẹp, vóc người cân đối, ngực nhô lên cả đống như người ta đánh sưng, tục không chịu nổi.
Người như Lưu chủ bạ chỉ tỏ ra nịnh bợ trước mặt Vân Sơ thôi, chứ rời quan thự rồi, tới lượt người khác phải nịnh bợ ông ta.
Vân Sơ xưa nay thủ đoạn sắt đá, đưa thân phận tiểu lại quan viên huyện Vạn Niên nâng lên rất cao. Có huyện tôn chống lưng, bọn họ bây giờ bây giờ tới phủ quốc công, phủ tướng quân, phủ sứ giả cũng dám vào đòi tiền thuế phí. Nếu từ chối, vậy bên bị thiệt chắc chắn là đám cao môn đại hộ.
Trước kia không như thế, nhưng từ khi Vân Sơ hạ lệnh đào hố phân xung quanh một vị ngự sử điên cuồng đàn hặc y, khiến ngự sử đó gần như phát điên, cuối cùng chuốc lấy cái chết thì không ai dám đắc tội với họ nữa.
Tâm tình Lưu chủ bạ rất khoan khoái, chắp tay sau lưng, tay phe phẩy quạt một lúc rồi gấp lại, đập vào lòng bàn tay ngâm thơ.
Hỏa kế nghênh đón đoán bài thơ Lưu chủ bạ ngâm chắc là hay lắm, hắn nghe chẳng hiểu, nhưng hắn biết Lưu chủ bạ học huyện tôn, nên tới đâu cũng đọc bài thơ.
Toàn là thơ của huyện tôn mà, tất nhiên là phải hay rồi.
Thi thoảng có bài thơ do huyện tôn đọc khi sau rượu, đọc xong là huyện tôn quên luôn, nhân vật phong lưu như huyện tôn, làm thơ vô số kẻ, quên là bình thường.
Có mấy lần Lưu chủ bạ đọc thơ trước mặt huyện tôn, còn được huyện tôn khen hay nữa. Từ đó ông ta thi thoảng lấy ra ngâm, người ta hỏi hay là tán dương, ông ta chỉ tủm tỉm cười không nói gì hết.