Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 961 - Q4 - Chương 204: Tôn Nghiêm Tiểu Lại.

Q4 - Chương 204: Tôn nghiêm tiểu lại. Q4 - Chương 204: Tôn nghiêm tiểu lại.

Loại người từ thân phận tiểu lại từng bước leo lên như Lưu chủ bạ vốn không có tư cách gặp công tử của Thôi thị, nhưng giờ có huyện tôn, ông ta có tư cách.

Đi vào nhã phòng, Lưu chủ bạ cố gắng thể hiện ra mình là người đọc sách chứ không phải quan lại, ông ta thấy thế mới không mất mặt trước gia tộc ngàn năm.

Vì thế khi tiêu sái đi vào nhã phòng, ông ta đối diện công tử Thôi Miễn chỉ dùng một tay thi lễ, sau đó hết sức tự nhiên đặt mông xuống giường gấm đối diện.

Thôi Miễn có nén cảm giác không thoải mái trong lòng xuống, nhìn tên tiểu lại nhỏ xíu dám ngồi ngang hàng với mình, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, không xa lạ, nhưng hiển nhiên chẳng có ý thân cận. Hắn xách ấm trà nhỏ trên lò, rót cho Lưu chủ bạ:" Không biết huyện tôn biết mong muốn của Thôi thị, ý thế nào."

Lưu chủ bạ nâng chén trà lên:" Huyện tôn đồng ý rồi, chẳng qua không phải là số một chữ Giáp, mà là số hai cũng chữ Giáp."

Thôi Miễn ngồi thẳng lên, hỏi ngay:" Không biết nhà nào khiến Thôi thị ta phải nhường đường thế?"

Tuy mặt hắn vẫn tươi cười, nhưng Lưu chủ bạ biết hắn đang rất tức giận, nói ngay:" Thôi công tử chớ giận, tinh xá số một được huyện tôn nhà ta để lại cho Tôn lão thần tiên, người khác không đụng vào được đâu."

Thôi Miễn tủm tỉm cười:" Thực sự là để cho lão thần tiên chứ?"

Lưu chủ bạ tức thì nghiêm mặt:" Huyện tôn nhà ta không bao giờ nói dối, hơn nữa lấy lão thần tiên ra để nói dối là đại bất kính."

Thôi Miễn vội vàng đổi thái độ:" Có thể làm láng giềng với lão thần tiên là vinh hạnh của Thôi thị, hay là chúng ta tới hộ tào huyện nha làm thủ tục ngay?"

"Công tử không hỏi giá cả sao?"

"Không cần, tốn kém bao nhiêu Lưu chủ bạ cứ nói ra, Thôi thị cứ chiếu theo đó trả tiền."

Lưu chủ bạ thầm coi khinh trong lòng, ông ta là người thao tác chính của sự kiện đón thương cổ phía Tây tới Trường An, con số lớn cỡ nào cũng thấy rồi, ra vẻ không để tiền vào mắt trước mặt ông đúng là tự tìm đường chết:" Công tử vẫn nên nghe đi đã, nghe huyện tôn nhà ta báo giá rồi cân nhắc."

Thôi Miễn nâng chén trà lên che cái nhếch môi khinh miệt.

Tôn chủ bạ hơi ngả người tới, nhìn thẳng vào mặt Thôi miễn:" Huyện tôn nhà ta nói, mười vạn quan, không mặc cả."

Nghe con số này, Thôi Miễn giáo dưỡng cực tốt, không lập tức đập bàn nổi giận, càng không mất đi trấn định của con cháu hào tộc, nhưng giọng điệu không còn sự ung dung như hết thảy mọi chuyện trên đời chỉ là gió thoảng mây bay nữa:" Vân huyện tôn khinh Thôi thị ta yếu ớt vô dụng chăng?"

Lưu chủ bạ nói thẳng:" Chỉ cần là chuyện dính dáng tới mua bán, huyện tôn ta không bao giờ ép người khác. Loại chuyện này trước kia thường có, nơi bọn ta cho rằng vài trăm quan là mua được, bị huyện tôn đẩy giá lên mấy nghìn, kết quả chỉ người lớn gan mới dám mua."

"Chưa tới một năm, những người bị trêu chọc là đám ngốc đó thành hùng tài đảm lược, nơi họ mua đều thành chỗ ngày thu đấu vàng."

"Cho nên ai có giao dịch tiền bạc với huyện tôn ta đều vui vẻ, mong mà chẳng được."

Thôi Miễn giận tới bật cười:" Ngươi có biết mười vạn là so tiền lớn thế nào không?"

Lưu chủ bạ hỏi lại:" Thôi công tử biết khi thương đội lớn phía tây tới Trường An, khiến thương cổ khắp nơi đổ tới, lượng giao dịch một ngày lão phu phải duyệt tới cả trăm vạn không?"

"Ba tháng qua tiền qua tay lão phu tiêu đi đã hơn 73 vạn quan, mười vạn là cái gì? Cơ hội này Thôi thị ngài có được là nhờ huyện tôn nể mặt lão phu bao năm vất vả mới cấp cho."

"Nếu Thôi công tử không muốn, lão phu tới Trịnh thị hỏi."

Thôi Miễn nhạt giọng:" Ngươi cho rằng Trịnh thị sẽ mua à?"

"Điểm này lão phu không dám đảm bảo, nhưng huyện tôn nói rồi, đây là vị trí duy nhất ngài có thể bỏ tiền mua trực tiếp. Sau này thì ngài phải tranh giành với người ta, nếu ngài không chịu thì đợi tới lúc chen lấn trong đám thương cổ hét giá đi."

"Mỗ biết rồi." Thôi Miễn nói xong đứng dậy đi luôn, chẳng buồn thừa lời một câu:

Lưu chủ bạ vẫn ngồi trên giường gấm, chẳng vì thái độ của hắn mà tức giận nhàn nhã rót trà ngon hiếm khi được uống trong ấm ra, nổi hứng ngâm:

Chiều tàn bên gác,

Sắc hồng nhạt phai,

Cảnh dần nhạt nhòa.

Chỉ mỗi đại giang,

Chảy mãi về đông ...

Phản ứng vô lễ của Thôi Miễn chẳng làm Lưu chủ bạ bất ngờ.

Loại hào môn này bình thường mua bán quen kiểu cưỡng đoạt, ép buộc của người ta rồi, tưởng mình muốn gì được nấy, lúc nào cũng giữ vẻ nho nhã điềm đạm, nhưng thử phật ý chúng xem, nhất là người chúng cho là thấp kém hơn.

Tốt nhất Thôi Miễn không nên làm gì ngu xuẩn.

Đây là huyện Vạn Niên, làm gì phải chú ý tới luật lệ, huyện tôn là người cực kỳ tuân thủ luật lệ.

Đây không phải địa bàn của Bác Lãng Thôi thị hay Thanh Hà Thôi thị, tới đây giữ quy củ còn sống, không giữ quy củ, huyện tôn có vạn cách khiến ngươi thân bại danh liệt.

Nhà số hai đường Chu Tước là nơi rất gần hoàng thành, huyện tôn đòi mười vạn, Lưu chủ bạ thấy còn thấp.

Nơi đó được quy hoạch từ lâu, kiểu dáng nhà ở hoàn toàn khác với của Đại Đường, bên ngoài được xây vườn hoa dài, ngay cả gấu khoang cũng được mang tới mấy chục con. Khi nhà xây xong còn có không ít gà gấm đuôi dài được nuôi thuần thục, đậu trên cành cây.

Còn có cả nước dẫn từ Cung Thành ra, men theo hai con sông nhỏ bên Chu Tước đại nhai, cuối cùng chảy vào sông họ thành, sống nơi đó sẽ hưởng chút long khí.

Sa bàn thực sự đã được công tượng phường Tấn Xương làm ra, đình đài lầu các ở đó tuy nhìn thấy bóng dáng nhà cửa Đại Đường, nhưng kết cấu bên trong thay đổi rất lớn. Khác biệt lớn nhất bỏ kết cấu bốn xà tám trụ, khiến phòng trông thoáng đãng hơn nhiều.

Tuy huyện tôn nói, nếu gặp phải địa long trở mình thì nhà bốn xà tám cột sẽ vững hơn, nhưng Lưu chủ bạ vẫn thấy nhà mới rất đẹp, ít nhất đêm dậy đi tiểu không lo húc vào cột.

Không cho Thôi Miễn xem là bàn hoàn chỉnh là sợ tên hoàn khố này nộp tiền ngay, như thế về sau khó thao tác.

Các vương gia trong thiên hạ nhiều năm qua bị hoàng hậu giết chết không ít, nhưng vẫn không ít người muốn vào kinh sống dưới chân hoàng đế. Đợi bọn họ tới, những căn nhà giá mười vạn quan này còn tăng nữa.

Tốt nhất bọn họ tiêu hết tiền vào mua nhà, tránh trong nhà có nhiều tiền quá lại nghĩ lung tung.

Rời khỏi Ngọc Tuyền Quán, Lưu chủ bạ đưa tay vuốt má nữ tử đón khách ở cửa, sau đó đưa lên mũi ngửi mùi thơm, cười to ba tiếng mới đi.

Tới công trường lớn của Chu Tước đại nhai, Lưu chủ bạ hắng giọng một tiếng, lưng thẳng lên, chuyển biến vai trò từ người đọc sách sang nhân vật số ba huyện Vạn niên.

Không đi lững thững nữa, tốc độ tăng lên gấp đôi, không phe phẩy quạt nữa, thành quan viên tác phong nhanh nhẹn dứt khoát.

Bình Luận (0)
Comment