Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 962 - Q4 - Chương 205: Sơn Vũ Dục Lai.

Q4 - Chương 205: Sơn vũ dục lai. Q4 - Chương 205: Sơn vũ dục lai.

Viện tử số một đã làm xong một nửa, hai con kênh đào cũng đủ sâu rồi, sắp tới đây là kè đá ở bên bờ, tiến độ không tệ. Lưu chủ bạ mỗi ngày đều đi tuần tra một vòng quanh công trường, dù cả người đầy bụi đất, ông ta không ngại, dứt khoát xem xét hết một lượt mới yên tâm.

Tuyệt đối không để xảy ra chuyện bớt xén vật liệu, nếu không phụ công sức huyện tôn vất vẻ mang tiền về.

Đi tới ngã tư, đột nhiên một chiếc xe ngựa đỗ lại bên cạnh Lưu chủ bạ, nhìn bánh xe là biết ngay sản phẩm từ mã xa hành của phường Tấn Xương, trang bị cơ quan giảm xóc, phải nghìn quan mới mua được.

Một ông già mặt mày hiền từ mở cửa sổ ra nhìn Lưu chủ bạ:" Có thể lên xe nói chuyện không?"

Nhìn ký hiệu trên xe ngựa, Lưu chủ bạ đoán ra ngay thân phận ông già này, lòng thầm giật mình, không nghĩ một nhân vật lớn như vậy đích thân tới Trường An rồi, điều này chứng tỏ hành động của chúng đã cận kề. Tuy lòng lo lắng, ông ta vẫn mỉm cười chắp tay:" Người toàn bụi đất, không dám quấy nhiễu."

Ông già cười to:" Bụi đất trên người quan lại không phải thứ hay thấy, vừa vặn giữ lại để con cháu làm sạch mà, nếu không chúng không biết ra ngoài vất vả."

Lưu chủ bạ lần nữa chắp tay:" Phạm Dương Lư thị là môn đệ cao quý, Lưu mỗ chỉ là giới tiểu lại, không dám cùng xe với Lư công."

Ông già trên xe vẫn không từ bỏ:" Phạm Dương chẳng qua là mảnh đất nhỏ, Lư thị chẳng qua là dã nhân núi hoang. Lần này lão phu tiến kinh, chẳng qua là vì kiếm cho con cháu chỗ an thân, xem xem Lư thị có chỗ giành cho mình ở Trường An không?"

"Lão phu có chuyện cầu tới chủ bạ, chủ bạ là người được Vân huyện tôn tín nhiệm, hà tất từ chối như thế."

Lưu chủ bạ vẫn đưng đó:" Chỉ cần nơi Lư công nhìn trúng không phải là hai bên Chu Tước đại nhai, Lưu mỗ ắt thỏa mãn."

"Sao không thể có được trạch viện hai bên Chu Tước đại nhai?"

"Đắt đỏ mà thôi."

Ông già bật cười:" Nghe nói Trường An gạo muối đắt đỏ, an cư không dễ, Lư thị tuy gia sản mỏng, nhưng vẫn có ít tiền lương bố trí gia nghiệp."

"Lư công vì sao không tìm huyện tôn nhà ta nói chuyện này?

"Vân hầu tính cách cao ngạo lạnh lùng, không phải người biết cảm thông với cái khó của người khác. Lão phu nghe nói Lưu chủ bạ xử sự thoáng đạt, tất nhiên muốn thương lượng với Lưu chủ bạ trước."

Lưu chủ bạ nghĩ một lúc rồi nói:" Nếu Lư công không chê bụi đất, tại hạ muốn mời Lư công đi xem xét công trường rồi chúng ta hẵng nói thứ khác."

Ông ta cho rằng nói ra, người trên xe sẽ từ chối, vì ông ta là Lư Đình gia chủ chi phía bắc Lư thị, thân phận tôn quý, dòng dõi cao sang, không ngờ ông ta xuống xe, nhét vạt áo vào đai lưng, muốn theo Lưu chủ bạ.

Điều này làm Lưu chủ bạ khó xử, dù sao chi Lư thị này cao quý thì cao quý, nhưng cũng là gia tộc nghèo, đòi họ bỏ ra hơn mười vạn tiền, ông ta rất ái ngại.

Ông ta biết huyện tôn muốn tiền của gia tộc này, là trừ đi vốn liếng làm ác của họ, vì thế không có chuyện huyện tôn nhượng bộ.

Hết cách Lưu chủ bạ tiếp tục dẫn Lữ Đình đi kiểm tra công trường, còn giảng giải chi tiết quy hoạch nơi này.

Lư Đình nghe cũng chăm chú, công trường không có gì đáng xem, lối đi mấp mô, vật liệu ngổn ngang, công tượng đa phần thô bỉ, hơi chút là chửi tục nói bậy. Lưu chủ bạ không dám để khách ở lâu, qua loa kết thúc chuyến đi. Ra tới ngoài Lư Đình mới nói:" Xem ra chủ bạ chung có quyền bán nhà ở nơi này, không bằng nói ra cho lão phu nghe, xem gạo muối Trường An đắt đỏ tới độ nào?"

Cho dù Lưu chủ bạ biết người ta khách khí chứ chẳng để tiểu lại vào mắt, vẫn cảm thấy có thể diện:" Trạch viện số một để lại cho lão thần tiên, trạch viện số hai tới số sáu đưa tới Khúc Giang lý đấu giá. Lư công có ý an bài gia nghiệp tại hạ nghĩ nhà số bảy là hợp nhất."

Lư Đình vuốt râu:" Tuy lão phu cùng người ta thương thảo chuyện tiền bạc không hay lắm, vẫn mời Lưu chủ bạ nói ra giá."

Lưu chủ bạ ngại ngùng mãi mới nói:" Mười vạn quan."

Dù Lư Đình là người trải qua sóng gió, nghe xong cái giá vẫn phải hỏi lại:" Thực sao?"

"Thật!"

"Chẳng lẽ người giàu có tiên hạ này nhiều như thế?"

Lưu chủ bạ thở dài:" Huyện tôn không cho nhà ngoài Thị tộc chí và quan dưới ngũ phẩm tham gia, nếu không hai bên Chu tước đại nhai chỉ 200 gian trạch viện, thoáng một cái là bán hết."

Lư Đình nhìn công trường rộng lớn hết tầm mắt thở rài:" Xem ra lão phu ở chốn hoang vu đã lâu, không còn hiểu thiên hạ nữa. Lư thị nghèo khó, cho lão phu về suy nghĩ."

Lưu chủ bạ cung kính tiễn Lư Đình lên xe.

Lư Đình lên xe rồi, tên đồng tử nãy giờ đỡ Lư Đình lúc nào tỏ ra ngoan ngoãn ở bên không xen vào chuyện trưởng bối, mặt mày vặn vẹo:" Quân khốn kiếp, không phải con người."

Đồng tử đó là Lư Chiếu Lân, tôn nhi của Lư Đình.

Lư Đình vén rèm xe lên, tiếp tục nhìn công trường tất bạt rất lâu, thở dài:" Lư thị vốn nghèo khó, nếu lần này tiêu hết tiền trong tay, sau này sẽ càng nghèo."

"Một cái viện tử thôi mà dám hét giá mười vạn, đúng là ức hiếp người ta quá lắm." Mặt Lư Chiếu Lân đỏ bừng bừng:

"Trong Thị tộc chí, Lư thị chỉ là gia tộc nhị đẳng, nếu cứ tiếp tục đối đầu với hoàng đế, Hoa tộc ngàn năm chúng ta e là chỉ thành tầm thường như số đông thôi."

Lư Chiếu Lân không hiểu:" Chúng ta vì sao nhất định cứ phải mua nhà ở đây? Tiền đó không phải mua đất, hành thương tốt hơn sao?"

Lư Đình mặt đăm chiêu:" Lý Nghĩa Phù lần trước tới Trác quận đã vô cùng bất mãn chuyện Lư thị ta chiếm lĩnh quá nhiều ruộng đất. Nếu tiếp tục mua ruộng đất, thu nạp điền hộ, sợ là sẽ có họa binh đao. Còn hành thương thì không nuôi nổi Lư thị."

"Ôi Ngũ tính thất vọng, chẳng nói nữa ... Tóm lại là tiền trong tay phải mau chóng tiêu đi."

Lưu chủ bạ về tới huyện nha, thừa lúc người vẫn còn bụi đất, chuyên môn tới quan t hự của huyện tôn một chuyến.

Vân Sơ ngẩng đầu nhìn ông ta, cảm thán:" Chủ bạ vất vả rồi."

Mục đích của Lưu chủ bạ chỉ là để được nghe huyện tôn nói một câu này, vội tới bẩm báo:" Huyện tôn, Thôi thị chê đắt, Lư thị muốn nhà số bảy nhưng phải nghĩ thêm, ông ta tới tận đây rồi xem ra là hành động của họ cách không xa nữa."

Vân Sơ gật gù:" Ồ là Lư Đình à, ta không nghĩ gia tộc có tham gia, xem ra Lư thị biết Lư thị biết họa tiền sắp tới, muốn đem hết tiền đồng xử trí, trên đời làm gì có chuyện dễ thế."

"Tiếp tục dây dưa với bọn họ, cũng phải vỗ vệ họ, đợi chúng ta đem hết tiền trong tay bách tính biến thành nhà cửa hắn bán."

"Khi đó trong tay bách tính không có tiền, nhưng có nghề mưu sinh, Quan Trung chẳng thiếu vật tư, cùng lắm lấy vật đổi vật, lấy sức đổi vật."

"Ta muốn xem xem, rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu tiền ném vào Trường An."

Bình Luận (0)
Comment