Rất nhiều, rất nhiều năm trước, Tần Hoàng nhất thống thiên hạ, thu binh khí thiên hạ đúc ra mười hai bức tượng lớn, an lòng thiên hạ.
Đến khi Lưu Bang vào Hàm Dương, không tìm ra mười hai bức tượng đó đâu, khi tìm kiếm khắp nơi mới nghe thấy một người chăn dê nói, nhìn thấy mười hai người sắt lớn chạy về phía tây rồi.
Từ đó thiên hạ không tòn tin tức về mười hai bức tượng đó nữa.
Hồi còn nhỏ Vân Sơ rất thích câu chuyện này, nghe rất nhiều truyền thuyết về mười hai bức tượng đó, trong đó phổ biến nhất, được nhiều người tán đồng nhất, đó là những bức tượng đó bị giấu tới chỗ bí mật rồi, để sau này Đại Tần phục quốc ...
Vân Sơ tin như thế, y từng đào tung cả cái vườn nhà bà nội, hi vọng may mắn tìm được bức tượng đó.
Tất nhiên kết quả chỉ được một trận đòn.
Chuyện đó qua đi rất lâu rồi, tới gần đây Vân Sơ tình cờ nghĩ tới mười hai bức tượng đó, y chợt nhớ ra, vũ khí thời đó đa số làm bằng đồng, Vân Sơ tỉnh ngộ
Thủ đoạn đó của Tần Thủy Hoàng rất tốt, Vân Sơ cũng định lần này đem hết tiền đồng thu được đúc thành mười hai bức tượng ngưu thần nặng vạng cân, đặt hai bên Chu Tước đại nhai, để người toàn Trường An biết, sự giàu có của Trường An có thể sờ thấy được.
Có mười hai tượng ngưu thần này, cả thiên hạ sẽ biết, Trường An thực sự có tiền, thứ này rất có thể thành thần khí trấn áp quốc vận của Đại Đường.
Chỉ cần hoàng đế chưa tới mức cùng đường thì không dùng tới, một khi dùng tới thì giang sơn có mà duy trì được.
Giống như bức tượng của Tần, từ khi chúng chạy mất, Tần cũng diệt vong.
Lư Đình sau ba ngày suy nghĩ, rốt cuộc cũng tới huyện n ha Vạn Niên, tìm Lưu chủ bạ mua viện tử số bảy còn đang xây dựng dở dang, bỏ tiền mười vạn.
Vốn cho rằng đây là giao dịch Lưu chủ bạ cầu mà không được, nào ngờ khi ông ta tới huyện nha mới biết, Lưu chủ bạ đi Lạc Dương công cán rồi.
Thế là chuyện mua trạch viện phải tạm hoãn.
Cùng lúc đó Lư Đình cũng nhận ra, vị hộ tào huyện Vạn Niên cũng không nhiệt tình lắm với chuyện mua bán này, đùn đẩy quanh co mãi.
Kết quả tốn nửa ngày trời không giải quyết được gì.
Cho nên Lư Đình hết cách phải trực tiếp đưa bái thiếp tới chỗ Vân Sơ.
Lư Đình có thanh danh rất tốt ở Phạm Dương, ông ta là con cháu trực hệ của Lư Thực thời Đông Hán.
Cái gọi là thanh danh tốt đó, Vân Sơ chẳng coi ra gì, nếu y ở Phạm Dương có làm ác bá thì thanh danh vẫn tốt thôi, ở đất Phạm Dương đó, tiếng nói của Lư thị đôi khi hiệu quả hơn cả quan phủ.
Trà nước mang lên, tạp dịch khom người lui ra, Vân Sơ chính thức đối diện với vị gia chủ Lư thị.
Nhìn Lư Đình một cái Vân Sơ biết lão già này sẽ thọ lắm, cứ nhìn hai hàng mi dài tới quá mức của ông ta là có thể thấy được.
Lư Đình không nói gì cả, chỉ yên tĩnh uống trà chờ đợi, ông ta tin, thế nào hôm nay Vân Sơ cũng cho ông ta một câu trả lời.
Vân Sơ uống hết chén trà, đặt xuống than:" Mỗ có lòng giết giặc, lại chẳng đủ sức đổi trời."
Lư Đình không ngờ Vân Sơ vừa lên tiếng tỏ thái độ thù địch rõ ràng như vậy, song ông ta không giận, bình thản nói:” Trên đời này nhiều chuyện bất công, Vân hầu mong người người giàu có, lại dựa trên cơ sở hạ thấp sự giàu có của người khác, bị phản kích là đương nhiên."
"Vì sao các ngươi không tới Lạc Dương ấy, để bách tính Trường An sống yên ổn vài năm."
"Trường An là nơi giàu có nhất Đại Đường, bách tính khi ăn no, sẽ lười biếng, không làm việc nữa. Lão phu nghe nói, cỏ trên thảo nguyên sau khi bị đốt cháy, tới mùa xuân sẽ càng mọc tốt hơn. Vân hầu từng sống ở Tây Vực, chắc không lạ gì."
"Khi nào phóng hỏa không phải do các ngươi định đoạt."
"Vậy do ai định đoạt? Hoàng đế hay quan phủ? Họ phóng hỏa sẽ tốt hơn bọn ta sao?"
Vân Sơ gật đầu, nói với hộ tào đợi bên cạnh:" Làm thủ tục cho Lư công đi."
Hộ tào khom người rời đi.
Lư Đình không có vẻ gì là vui mừng:" Vân hầu nên hạ ánh mắt từ nhà cửa tới chuyện ăn ở của bách tính đi, hôm qua đứa cháu nhỏ của lão phu mua bánh, lại đắt hơn một phần rồi."
Vân Sơ tay gõ nhịp trên bàn:" Không sao, lương thảo của Trường An vẫn đầy đủ, vài ngày nữa lương thực mùa hạ của quan Trung sẽ vào kho."
"Trường An không thiếu tiền, chỉ cần bỏ tiền, lương thảo thiên hạ sẽ đổ tới Trường An."
Lư Đình than:" Lư thị tích góp mười năm cũng chỉ có mười vạn quan, chỉ một căn nhà thôi đã lấy đi hết. Đây là cách hay, vì sao quân hầu không mở cửa toàn bộ Trường An cho bọn lão phu?"
"Một khi tiền tài đặt cả vào nhà cửa, không ai còn tiền tranh đoạt lương thực Trường An nữa."
"Quân hầu xưa nay kiêu ngạo, muốn đảm bảo cung ứng lương thực của Trường An, lại không cho bọn ta nắm giữ kinh tế. Trên đời đâu ra chuyện hay như thế, để quân hầu lưỡng toàn kỳ mĩ."
"Con người ta làm việc, có được có mất, nên cân nhắc thiệt hại."
Vân Sơ kệ cho ông ta dốc ruột dốc gan ra nói, tựa hồ chân thành vô cùng, y chỉ đáp đơn giản:" Địa bàn của ta thì phải nghe ta."
Lư Đình thấy Vân Sơ hoàn toàn không định nói lý lẽ thì cũng không khuyên nữa, lặng lẽ thưởng trà. Chốc lát sau hộ tào vào, đưa thủ tục căn nhà số bảy đưa Lư Đình. Lư Đình cáo biệt dẫn tôn nhi Lư Chiếu Lân rời đi.
Ông ta vừa đi, Lưu chủ bạ vốn đi công cán Lạc Dương đi nhanh vào, báo:" Huyện tôn, Thôi thị đang dùng giá cao thu mua lương thực khắp nơi."
Vân Sơ cười mỉa mai:" Bắt đầu rồi đấy, ta đoán gia chủ Thôi thị ở đương địa cũng có thanh danh tốt lắm. "
Lưu chủ bạ cười phụ họa, tiếp tục nói:" Trong huyện còn có ba mươi sáu nghĩa thương, hạ quan cho rằng, lương thực trong đó nên đem đổi rồi."
"Được, sang huyện Trường An thương lượng, rủ cả họ tham gia, nhớ bán giá cao chút."
"Vâng, hạ quan đã thông báo với hiệu lương thực các nơi, không được tự ý bán lương thực cho Thôi thị. Hiện Thôi thị đang treo biển mua lương thực ở Khúc giang, giá cao hơn giá trần một thành. Đó là lý do giá lương thực ở Trường an đã tăng lên năm phân."
Vân Sơ dặn:" Đem hạn bàn giao là sáu tháng sau."
"Hạ quan hiểu, lương thực bình ổn của nghĩa thương sẽ tới phường chính các phường, do họ phân phối. Như thế chúng ta tiến hành hai giá, một công khai một ngầm."Nói tới định ra sách lược thì Lưu chủ bạ không làm nổi, người từng bước đi lên từ tiểu lại như ông ta còn nhiều thủ đoạn hơn Vân Sơ bội phần:
"Tiền đảm bảo mua hàng ở Khúc giang lý cũng sẽ nâng lên ba thành. Hạ quan cho rằng, khi chúng ta thu tiền đảm bảo xong, lương thực cũng đã chia tới phường chính, nên đốt luôn kho lương."
"Như vậy thì giá lương thực ở các hiệu lương sẽ lên cao thêm một bậc nữa."
"Nếu thuận tiện giết luôn cả Thôi Miễn, chỉ có kẻ chủ sự này lẫn lương thực đều không còn, giá lương thực mới đẩy lên tới mức chúng ta hài lòng."
"Giá lương thực Trường An cao, tới khi đó sẽ có thương cổ mang lương thực tới bán, đợi họ mang hàng tới nơi, hạ quan thấy chúng ta chỉ cần dùng giá bằng ba thành mọi năm là có thể có đủ lương thực cả năm sau rồi."
Vân Sơ câm nín nhìn ông già này hồi lâu, cuối cùng chỉ biết thốt lên:" Ôi, thiên hạ xôn xao chỉ vì lợi."
(*) Nghĩa thương: Kho lương công ích thiết lập đề phòng nạn đói.
(*) Mình nghĩ tới truyền thuyết Mã Viện đánh Hai Bà Trưng đem vũ khí đúc thành cột đồng trấn yểm nước mình, mình không bao giờ tin vụ này. Chỉ là sản phẩm buff lòng yêu nước đời sau thôi.