Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 981 - Q4 - Chương 224: Định Phong Ba

Q4 - Chương 224: Định phong ba Q4 - Chương 224: Định phong ba

Điều hoàng đế muốn là tất cả mọi người chuyển động theo ý chí của hắn, chỉ đâu đánh đó, sai đi đâu tới nơi đó.

Còn Vân Sơ thì y chẳng thích đi đâu hết, y thấy Trường An rất tốt.

Cho nên từ sau lần gặp mặt ở nhà Lưu Nhân Quỹ, y chẳng bận tâm tìm hiểu xem hoàng đế đang làm cái gì? Quyền lực hoàng hậu đạt tới mức nào rồi, với y mà nói chẳng việc gì quan trọng bằng khôi phục sức sống cho Trường An.

Bốn phường Xương Nhạc, An Đức, An Nghĩa, ở gần Khải Hạ Môn được Vân Sơ chọn ra, bắt đầu tiến hành cải tạo. Những phường này ở gần Khúc Giang ly cách đó năm dặm, cho nên cực kỳ có giá trị cải tạo.

Cứ hay nói trong tay bách tính không còn tiền nữa, nhưng mà khi huyện Vạn Niên truyền tin cải tạo bốn phường này ra, chỉ đúng ba ngày, trừ những căn nhà phải giao cho hộ giải tỏa ra, còn lại bị người ta mua sạch.

Cải tạo bốn phường thị này cần lượng lớn cát sông, vôi, gạch, gỗ, đá .... Thế là các xưởng bên ngoài Trường An lại bận rộn chuẩn bị các loại vật liệu, có điều đây là quá trình lâu dài.

Ngày 20 tháng 8, mới sáng sớm Vân Sơ đã dẫn cả nhà bao lấy tòa tửu lâu gần hoàng thành nhất, xem con trâu đồng đầu tiên được đặt ở Chu Tước đại nhai, khỏi phải nói đám trẻ con vui thế nào.

Một con trâu nặng mười vạn cân.

Con trâu tạo hình cổ kính, không có quá nhiều chi tiết, nhưng đây đã là trình độ tối cao của Đại Đường rồi.

Một con trâu này chính là mỏ neo kinh tế Vân Sơ làm cho Trường An, đúc nó thì dễ, tương lai muốn nung chảy nó thì ... khỏi mơ. Trừ khi làm ra được lò luyện cực lớn, cơ bản khỏi nghĩ, khỏi mơ tới nữa.

Khi trâu đồng được hơn trăm con trâu kéo trên súc gỗ tròn rời công phường, từ từ tới địa điểm, bách tính toàn bộ Trường An đổ dồn tới xem kỳ cảnh, Vân Na phải vất vả ôm Vân Cẩn không thì nó leo lên cả lan can rồi, điềm tĩnh như Vân Cẩm há hốc mồm, Lý Tư liên tục la hét mấy lời vô nghĩa.

Tất cả nhìn con trâu đồng mà líu lưỡi.

Ai cũng biết, đồng bây giờ có giá lắm, con trâu khổng lồ như thế đi trên đường, tác động thị giác mạnh mẽ tới mức làm bách tính nhìn nó lần đầu tiên hình dung được gia tài vạn quán là thế nào.

Tiếng trầm trồ vang lên không dứt, người nọ gọi theo người kia, để ai chưa biết mau mau tới xem, công việc gì cũng bỏ hết.

Ôn Nhu nhìn cảnh tượng toàn thành chán động thì biết kế hoạch này thành công rồi, mặt đỏ bừng bừng, tay phẩy quạt liên hồi:" Nếu thành Trường An có linh, phải cảm kích tâm huyết chúng ta bỏ ra, người ta chiếm lĩnh nơi này dùng mạng, hai chúng ta lại bỏ tiền."

Vân Sơ cũng tự hào khôn xiết, hoàng đế dùng uy quyền lệnh thiên hạ di chuyển theo ngón tay hắn, y không có uy quyền đó, nhưng y có con trâu này định phong ba, không phải lo lắng sự thất thường của bất kỳ ai làm tòa thành này tổn hại.

Nhìn bách tính nô nức kéo tới, ai nấy mặt mày phấn chấn, Vân Sơ tin chỉ cần số trâu đồng của y còn đứng vững ở Trường An, bất kỳ nơi này có trải qua tai họa gì, bách tính sẽ có đủ niềm tin, bọn họ sẽ vượt qua được.

Địch Nhân Kiệt ra hẳn lan can nhìn con trâu khổng lồ, nói lớn át đi tiếng ồn ào ở dưới:" Một con trâu mười lăm quan, nông phu dồn sức cả đời chỉ mua được một con, thế đã cảm thấy không phải thẹn với con cháu rồi."

"Con trâu này sẽ thành định tâm hoàn của họ, thực sự họ không chịu nổi đám người kia dùng tiền đồng tùy tiện gạt hái tâm huyết nữa."

"Giờ tốt rồi, mặc dù ta không biết thế gian này rốt cuộc có bao nhiêu đồng, có điều đợi chúng ta đúc ra hai mươi tư con trâu, tiền trong thiên hạ không còn dư bao nhiêu nữa, dù có cũng không gây được sóng gió gì."

"Sau này bọn chúng còn muốn đồng thì ngoan ngoãn thổi lửa luyện đồng đi, ta không tin đồng mới chúng vất vả luyện ra lại nỡ lần nữa ném vào lò. Sau này đồng sẽ càng giá trị."

Bách tính tất nhiên không nghĩ nhiều như thế, bọn họ chỉ biết, thì ra Trường An giàu có như vậy, vậy chẳng việc gì phải lo nữa, khi nào khó khăn, đem nung ra cũng đủ sống một thời gian rồi.

Trong tiếng hò reo vang dội của bách tính, con trâu đầu điên được vận chuyển chính xác lên đế hoa cương. Các công tượng đốt lửa dưới con trâu, một cái nồi quặng khổng lồ được vận chuyển tới, được đại tượng chỉ huy đổ vào cái lỗ ở bốn chân trâu, cuối cùng theo đó bám vào đế hoa cương.

Đồng nóng rực khiến đá hoa cương phát ra mấy tiếng nổ lớn, nhưng công tượng rất có kinh nghiệm, không làm đá nứt.

Không lâu sau đồng đóng lại, bốn chân con trâu và đế bằng đá hoa cương hòa làm một.

Tiếng hò reo trong thành Trường An đạt tới cao trào.

Có người vui thì có người buồn, Lư Đình đứng trong đám đông, nhìn con trâu đứng sừng sững một bên đường, mặt không hiện hỉ nộ. Nhưng Lư Chiếu Lân thì biết, tổ phụ đang vô cùng phẫn nộ.

Vì tay hắn bị tổ phụ bóp rất đau.

"Phụ thân, bệ hạ cho họ làm bừa vậy sao, bao nhiêu là tiền như thế ..."

Lưu Nhân Quỹ lãnh đạm nhìn trưởng tử Lưu Thao của mình:" Ngươi muốn dùng số tiền đó làm gì?"

Lưu Thao không nhận ra sự khinh bỉ trong mắt phụ thân kệ đệ đệ kéo tay áo, vẫn khó chịu nói:" Có nhiều tiền như thế, làm gì cũng được, duy chỉ có không thể làm thứ phế vật này, người ta cứ nói Vân hầu xa xỉ, hôm nay xem ra đúng thật."

Lưu Nhân Quỹ lạnh lùng nói:" Vân Sơ sở dĩ làm vậy, chính là để đề phòng những kẻ ngu xuẩn như ngươi mang tiền đi hại thiên hạ."

Lưu Thao không phục, nhưng không dám cãi.

Huyện Vạn Niên có mười hai con trâu, huyện Trường An có mười hai con trâu, đến khi đúc song toàn bộ biến thành bất động sản đứng ở đầu đường không ai đụng vào được nữa.

Con trâu đồng mười vạn cân, từ lúc chạm đất cũng đã mọc rễ rồi.

Chuyện này tất nhiên Lý Trị chẳng ý kiến gì, thậm chí còn vui vẻ là khác, chỉ cần số trâu còn ở đó thì khác nào quốc khố của hắn luôn sung túc.

Hai mươi tư con trâu mới chỉ khiến bách tính Trường An vững lòng, muốn Trường An khôi phục không khí như xưa, còn cần hoạt động Trung Thu do hai huyện Trường An, Vạn Niên liên hợp tổ chức.

Vì tổ chức hoạt động này, Lưu Nhân Quỹ dâng tấu lên hoàng đế thưởng cho người già bảy mươi tuổi trở lên ở trong thành, 500 tiền, một thếp lụa trắng, một vò rượu, một cân thịt.

Hoàng đế đồng ý, lập tức hoạt động chúc mừng trăn tròn của thành Trường An, bắt đầu.

Nhân sinh 70 xưa nay hiếm, ở Trường An còn đỡ, đô thị trăm vạn người, có hơn 3000 người tren 70, chưa tới 500 người trên 80, và 7 người trên 90.

Còn trên 100 tuổi chỉ có lão phụ nhân tên Mâu Ẩu, và lão thần tiên.

70 tuổi không cần làm đại lễ với bất kỳ ai, 80 tuổi dù đi gặp quan cũng phải bố trí chỗ ngồi, 90 tuổi thì hoàng đế hoàng hậu phải hành lễ trước.

Còn 100 tuổi, dù họ giết người phóng hỏa cũng được xá miễn ... Tất nhiên tiền đề còn cử động được mà làm.

Bình Luận (0)
Comment