Lão thần tiên vẫn có thể giết người được, còn có thể giết hai tên một lúc.
Vân Sơ và Ôn Nhu hoành hành Trường An, vô số người giận mà không dám nói, vậy mà bị lão thần tiên bắt quỳ trong viện tử, mỗi người cầm một văn thư, chưa thuộc lòng chưa được đứng lên.
"Năm ngoái trẻ con dưới sáu tuổi ở Trường An chết yểu không dưới 8000, cái này còn chưa tính số không ghi chép."
"Bên ta ghi lại chết 3800 sản phụ, chậc, sao chết nhiều thế??"
"Nguyên nhân sản phụ tử vong quá nửa do không đủ thịt ăn?"
Văn thư mỏng dính, ghi lại chuyện hết sức đáng sợ, Vân Sơ và Ôn Nhu xem mà nổi da gà.
"Các ngươi rảnh rỗi đem tiền đồng đúc thành trâu dương danh thiên hạ, vì sao không làm giống như chuyện tặng quà cho người ra, lấy ra chiếu cố phụ nhân mang thai, trẻ nhỏ."
"Người trên 70 không cần sống nữa, vì cái thứ gọi là lễ hão huyền, đem thứ đáng lẽ thuộc về trẻ nhỏ, ném vào quan tài đám lão già, trừ làm màu cho đất thì được tích sự gì??"
Tôn Tư Mạc ngồi ở đại sảnh, lưng thẳng tắp, mặt không hề có chút đùa cợt nào.
"Mắt các ngươi chỉ nhìn lên trời, không biết nhìn xuống dưới à? Các ngươi chỉ biết nghĩ làm sao hầu hạ tốt hoàng đế, không đi cảm thụ xem người hạ đẳng sống thế nào à?"
"Vân Sơ, tuy ngươi xuất thân nghèo khỏ, từ nhỏ đã sống cứng cỏi, từ trong ổ dã nhân vươn lên, được thành tựu hiện nay. Bây giờ ngươi không quay đầu nhìn lại cái ổ dã nhân nữa chứ gì, thế những dã nhân không có bản lĩnh vươn lên như ngươi thì sao? Ngươi có quan tâm không?"
"Con ngươi Ôn Nhu, ngươi sinh ra đã là nhân gian quý công tử, từ nhỏ hưởng hết phú quý. Dù thế, ngươi chưa chịu thỏa mãn, thấy mình tài hoa hơn người, phải làm việc lớn đúng không?"
"Lúc các ngươi làm việc lớn, có biết khiến bao người vì việc lớn của các ngươi mà tan nhà nát cửa, thê nhi ly tán không?"
"Các ngươi cho rằng mình khai sáng ra thái bình thịnh thế ở Trường An, nhưng thịnh thế đâu? Lão đạo không thấy."
Dù bị mắng tới tối mặt, không ai dám cãi một câu, ngược lại Ôn Nhu còn hết sức biết hối lỗi nói:" Vãn bối sẽ tới mẫn cô viện, tăng cường mức độ hỗ trợ cho họ."
Vân Sơ nói theo:" Đệ tử xây một phân viện của thái y viện, chuyên môn chăm sóc phụ nhân có thai, xin sư phụ tin tưởng, đệ tử làm tốt chuyện này.
"Thế thôi à?" Tôn Tư Mạc đứng dậy mặt đầy thất vọng:" Ai cũng nói các ngươi có tài kinh bang tế thế, lão đạo cũng thừa nhận, song chỉ đến thế mà thôi."
Nói xong đi vào hậu trạch, không ngoảnh đầu lại lần nào.
Vân Sơ và Ôn Nhu đưa mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc lão thần tiên có ý gì?
Hai người bọn họ bị chửi mắng thê thảm ở chỗ lão thần tiên mà chẳng hiểu ra sao, tất nhiên kéo Địch Nhân Kiệt, Chung Quỳ tới để bàn bạc xem có chỗ nào làm chưa tốt khiến lão thần tiên thất vọng như thế.
"Xây dựng thái y viện cho phụ nhân có thai, tăng cường hỗ trợ cho mẫn cô viện, xem như là bốc bệnh đúng thuốc, thậm chí có thể nói là thiện nhân rồi." Địch Nhân Kiệt cũng không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì:
Chung Quỳ có cái nhìn khác:" Lão thần tiền nói ánh mắt hai người ở trên trời, mà trời cao vô tình, nhân gian hữu tình, bởi thế muốn làm lão thần tiên hài lòng, phải chú ý vào chữ tình."
Vân Sơ và Ôn Nhu vẫn lắc đầu, cảm thấy như thế vẫn chưa đúng.
Không hiểu thấu huyền cơ của lão thần tiên, vậy phải đi hỏi.
Khi Vân Sơ và Ôn Nhu lần nữa tới trạch viện của lão thần tiên thì nơi này đã chật kín, biển bên ngoài ghi hai chữ nhi khoa, có nghĩa là hôm nay chỉ khám bệnh cho trẻ nhỏ.
Thế là trong trạch viện tiếng trẻ con khóc nối nhau, như ma âm chui vào tai Vân Sơ, Ôn Nhu.
Ba canh giờ trôi qua, khi mặt trời ngả về phía tây, lão thần tiên mới kết thúc chữa bệnh.
Lão thần tiên từ trong phòng đi ra, đạo bào xanh thẫm còn dính phân, nước tiểu, rất nhiều thứ bẩn thỉu khác, đều là do những đứa bé kia để lại trên người.
Ông nhận từ tay Vân Sơ ấm trà nhỏ, tu một ngụm hết sạch, ngồi xuống ghế Ôn Nhu mang tới, khép mắt lại dưỡng thần.
"Kẻ không mang thiên mệnh, làm quá nhiều việc sẽ bị trời phạt."
Nghe lão thần tiên nói ra câu đó, cả Ôn Nhu và Vân Sơ đều rùng mình.
Vân Sơ hỏi nhỏ:" Làm sao tránh được ạ?"
"Sao phải tránh?" Tôn Tư Mạc mở mắt ra, thở dài:" Giờ không ai biết người mang thiên mệnh nữa."
Ôn Nhu rợn người:" Không phải bệ hạ ạ??"
Tôn Tư Mạc lắc đầu:" Hai năm trước Lý Thuần Phong nói khí mạch Đại Đường kéo dài, khi bệ hạ dời đô Lạc Dương, hắn lại nói tử vi chuyển về phía đông, Trường An bị trọc khí xâm nhập chưa tới trăm năm sẽ hao hết địa mạch. Vài ngày trước hắn nói, địa khí Trường An thông suốt, có dấu hiệu sinh cơ bừng bừng."
"Năm ngày trước Lý Thuần Phong hủy cuốn sách Thôi bối đồ mà hắn và Viên Thiên Cương cùng sáng tác."
"Đạo môn muốn nam hạ tránh họa, Huyền Trang mời hắn đi về phía tây, hắn không chịu, Huyền Trang nói, hắn đi về phía nam chết chắc. Lý Thuần Phong nói Huyền Trang tây tiến ắt tử vong."
"Điều này cho thấy cả hai người được coi là có đại thần thông này đều hoang mang về tương lai, không ai thuyết phục được ai nên cuồng tính đại phát mà đánh nhau. Ít nhất chứng tỏ bọn họ đều nhận ra có chuyện bất ổn rồi.”
"Vân Sơ, Ôn Nhu, lão đạo cũng tu đạo cả đời, nhưng ta càng chú trọng y thuật. Gần đây lão đạo hai lần nửa đêm giật mình thức giấc, đó là chuyện trăm năm chưa từng có."
"Nếu không phải khí huyết dư dật, lão đạo còn tưởng đại hạn của mình sắp tới."
"Vân Sơ, Ôn Nhu, từ mai đáp xuống đất đi, ẩn mình trong bách tính quên đi thành tựu của các ngươi, thu móng vuốt lại làm người bình thường."
"Từ xưa tới nay mảnh đất này vô số anh hùng cái thế, đế vương, chết không đất chôn, nhưng bách tính vẫn sống tiếp, các ngươi phải học thuật sinh tồn của họ."
Lão thần tiên nói tới đó thì mệt mỏi ngủ say, Vân Sơ lấy chăn đắp lên cho ông.
Rời trạch viện của lão thần tiên ra ngoài, Vân Sơ không cưỡi ngựa mà dắt con ngựa mận chín, lòng nóng nảy:" Liệu có chuyện gì xảy ra được?"
Ôn Nhu hoang mang:" Không biết, nhưng lời lão thần tiên phải nghe."
Vân Sơ rất khó chịu:" Ta ghét nhất những thứ thần thần bí bí, cả chuyện Lý Thuần Phong, Huyền Trang, ta cũng không tin, có đại họa gì được ở Trường An này chứ?"
"Dù sao ta thấy nghe theo cũng chẳng hại gì, chúng ta cũng vất vả rồi, từ lúc đi Tây Vực tới giờ, chưa an nhàn ngày nào. Bắt đầu từ mai ta sẽ thành lãng tử tung hoành thanh lâu." Ôn Nhu lập chí hướng này cũng không thấy phải gượng ép gì:" Còn ngươi?"
Vân Sơ bất lực:" Nuôi ngựa, chặt củi ... Nhưng Trường An thì sao?"
"Trường An vẫn là Trường An, chúng ta đã làm chuyện chúng ta có thể làm, còn lại để người Trường An làm đi. Đừng quên, mai ngươi là mã phu, ta là lãng tử, Địch Nhân Kiệt trở lại làm tên bộ khoái phá án cả đời không hết ..."
Vân Sơ thấy an bài vậy cũng tốt, y cũng muốn xem nếu mình không quá can thiệp, Trường An sẽ vận chuyển thế nào ....