Sáng hôm sau Cửu Phì thức dậy nghe thấy tiếng động đều đặn ở hậu viện, hắn tò mò đi tới nguyệt môn nhìn vào, liền kinh hoàng nhìn hầu gia mình trần, cầm cái rìu khai sơn cực lớn chẻ củi.
Từ đống củi bên tường chất cao như nùi mà xét thì hầu gia đã chặt củi thời gian dài rồi. Làm Cửu Phì khó hiểu nhân là phu nhân dùng khăn tay buộc tóc, dẫn theo Vân Cẩn, Vân Cẩm và Vân Loan đi còn chưa vững nhặt củi xung quanh xếp thành đống.
Cửu Phì rất lo hầu gia sẽ đuổi việc tên phụ trách trông cửa, chặt củi như hắn, thò đầu vào run run hỏi:" Hầu gia, trong nhà hết củi rồi à??"
Vân Sơ đặt cái rìu xuống, bình thản đáp:" Ta chỉ muốn chẻ củi cũng không được à?"
Cửu Phì bị con ngựa mận chín đang rảnh rỗi đi loanh quanh thu hút, càng run:" Hầu gia tắm cả cho ngựa rồi ạ, nhìn bụng nó tròn thế kia, ngài cho nó ăn rồi sao?"
"Từ hôm nay ta sẽ làm một người hạnh phúc, quan tâm tới củi lửa, nuôi ngựa, quan tâm tới giá rau giá lương thực."
Nghe giống thơ mà không ra thơ, nghe như hầu gia đang kìm nén cái gì đó, chuyện này quá bất thường, Cửi Phì nhắc:"Không phải ngài nên tới huyện nha rồi sao?"
"Không đi." Vân Sơ ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao, đáp một câu lại vung rìu, đồng tác rất có nhịp điệu, mỗi nhát rìu bổ xuống là củi bị chẻ làm đôi:
Có lẽ là dáng vẻ hầu gia chẻ củi rất đẹp, nên cả nhà kéo ra xem, Vân Na còn bảo Cửu Phì kiếm thêm củi cho ca ca chẻ.
Đến khi hầu gia buộc tạp dề vào bếp làm cơm sáng, phu nhân cũng đi theo giúp đỡ, Tam Phì phụ trách cơm nước trong nhà sợ tới hồn lìa khỏi xác, cùng Thôi bà bà vừa khóc vừa khuyên cũng không được.
Vân Na len lén trộm một cái quẩy ca ca vừa rán xong, Lý Tư cũng rón rén đi vào lấy một cái. Không có phần của Vân Cẩn, nên nó cũng phải đi ăn trộm .... Vân Cẩm đấu tranh tư tưởng rất lâu rồi nhịn được, nó thấy mình chống lại được cám dỗ, rất tự hào.
Bữa sáng Vân gia vẫn phong phú như trước, ăn xong Lý Tư, Vân Cẩn, Vân Cẩm được Thôi Dao giám sát học tập, cả ba đứa ghen tỵ nhìn theo Vân Loan được a gia, a nương bế đi chơi.
Vân Sơ mặc áo vài thô, Ngu Tu Dung khăn xanh quấn đầu, đeo giỏ mây, bế Vân Loan ăn mặc rất giống trẻ con nhà bách tính, che ô rời nhà.
Nhìn như đôi tiểu phu thê bế nhi tử về thăm nhà mẹ đẻ.
Rời khỏi phường Tấn Xương, đi một đoạn mới nhận ra đường phố vắng tanh, người đi lại thưa thớt, thi thoảng thấy một hai người thì bước chân vội vã hướng về phía Chu Tước đại nhai.
Ngu Tu Dung chẳng để ý chuyện ấy, mấy lần nhìn trượng phu rồi, thấy xung quanh không có ai, hỏi: "Phu quân, chàng thực sự không phải nhi tử của Huyền Trang đại sư chứ?"
Vân Sơ ngẩn người, lần nữa phủ định: "Không phải."
"Sao chàng biết, khi chàng vừa sinh ra đã bị mẹ Tắc Lai Mã nhặt đi rồi. Cho nên có phải hay không, chàng chẳng biết được."
“Vì sao nàng lại đột nhiên hỏi chuyện này??”
"Thiếp thấy hẳn là đúng, nếu không lão thần tiên cũng không nói với chàng những lời kỳ quái như thế."
"Làm sao mà kỳ quái?"
"Vì thiếp thấy, những lời đó lão thần tiên nên nói cho bệ hạ hoặc thái tử, chứ không phải cho chàng và Ôn Nhu. Thiên mệnh, người sở hữu thiên mệnh, những thứ này đâu liên quan gì tới hai người chứ?"
Nghe Ngu Tu Dung nói, Vân Sơ cả kinh.
Tới lúc này y mới hiểu ra vì sao lão thần tiên muốn mình hướng ánh mắt xuống đất, chứ không phải ngạo nghễ nhìn thiên hạ.
Hoa đào ngoài trúc lưa thưa
Sông xuân nước ấm, vịt đùa trước tiên
Thay đổi trên người trượng phu, thê tử bên gối là người biết trước nhất.
Có lẽ là do đêm qua cách ân ái không đúng, có lẽ là do buổi sáng nói một câu khác bình thường, hoặc chỉ là vỗ mông mạnh hay nhẹ hơn bình thường một chút, các nàng đều nhận ra thay đổi.
Ngu Tu Dung cũng thế, nàng còn rất thông minh, có lẽ từ thay đổi nào đó mà nhìn ra tâm tư của trượng phu, thậm chí trước cả khi Vân Sơ tự ý thức được mình thay đổi.
Ý tứ rất rõ ràng.
Phản tặc trước khi phản bội, rất có khả năng chỉ là tên trộm vặt chẳng có dã tâm, nhòm ngó tiền tài của người khác, sau đó tham vọng ngày một lớn, có tiền rồi hắn bắt đầu nhòm ngó mỹ nhân, nhòm ngó quyền lực.
Còn Vân Sơ thì sao, ngay từ đầu y có ý lật đổ thế giới cũ, kiến lập trật tự mới, dã tâm của y vốn lớn hơn xa tên trộm vặt kia.
Nghe lời Ngu Tu Dung nói Vân Sơ mới nhận ra, mình đang kiên định đi trên con đường dẫn tới một kết quả khó có thể khác được, y không nhận ra, nhưng nhiều người nhận ra rồi.
Vân Sơ hoang mang, mình làm vậy có gì sai chứ?
Trong đầu mải suy nghĩ linh tinh, không biết từ lúc nào đã ra tới Chu Tước đại nhai, trước mặt bọn họ là con trâu lớn.
Đây là minh chứng cho thành tự đáng tự hào của mình, Vân Sơ còn vỗ mông trâu, rất chắc, rất tốt.
Một đám trẻ con cưỡi lên lưng trâu hò reo hoan hô, Vân Loan cũng muốn lên, bị Vân Sơ ngăn cản, con trâu lớn như thế, rơi từ trên xuống không phải đùa.
Để cho an toàn Vân Sơ đi tìm người bất lương nói chuyện này, hi vọng hắn trông coi người leo lên lưng trâu.
"Ghét nhất là đám hủ nho các ngươi, bách tính vui vẻ một chút liên quan chó gì tới ngươi, một đám trẻ con thôi, chúng đè sập trâu được à?"
Bị người bất lương mắng xong, Vân Sơ mới phát hiện mình ăn mặc như nho sinh nghèo, Ngu Tu Dung thì giống nương tử nhà tiểu hộ, nữ nhân này còn gài cái trâm đồng vàng chóe cho hợp thân phận, tuy là nó trông như vàng, nhưng to thế kia, đủ biết là bằng đồng.
"Ngày nào đó ta làm quan sẽ phái ngươi đi đào nhà xí."
Vân Sơ tức tối cãi nhau với người bất lương, thế là bị người xung quanh cười nhạo. Ngu Tu Dung cũng bế Vân Loan trốn trong đám đông vờ không quen biết tên thư sinh nghèo lắm chuyện kia, nhưng mà nàng nhớ số hiệu của hắn rồi.
Đợi khi về, nàng sẽ sai quản gia Lưu Nghĩa tới huyện nha nói với Trương Giáp, phái tên khốn kiếp đó đi đào hố xí, ít nhất phải đào một năm.
Vân Sơ mặc y phục vải thô, đem so với vị quân hầu mặc quan phục cưỡi tuấn mã, nhìn sự việc ở góc độ cũng khác.
Hiểu lo lắng của Tôn thần tiên, Vân Sơ cũng tỉnh lại, cuộc sống khác biệt hẳn.
Mình tới Đại Đường là để làm người có ích cho bách tính Đại Đường, không phải là làm một kẻ tàn độc chỉ muốn hoàn thành lý tưởng của bản thân.
Rốt cuộc mình muốn lật đổ thế giới này vì cái gì? Vân Sơ đứng giữa đám đông ồn ào nhìn từng khuôn mặt háo hức đi qua trước mặt, già có, trẻ có, nam có, nữ có, mọi người đều có vẻ rất hài lòng về cuộc sống hiện tại.
Y không muốn phá hủy thịnh thế vươn tay có được này.
Bây giờ ở Chu Tước đại nhai đã đặt tới con trâu thứ tám rồi, bên cạnh con nào cũng có đám đông vươn tay ra sờ.
Ai cũng muốn sở hữu gia tài vạn quan, mà đây đâu chỉ là vạn quan.
Sở dĩ nói thế là vì huyện tôn nói rồi, số trâu này thuộc về mỗi một người trong thành Trường An, nên chủ nhân ôm gia tài vạn quan của mình là điều tất nhiên ....
Dù mặt Vân Sơ không đổi, nhưng khi phu phụ họ bế con đi vào đám đông chung vui với niềm vui của họ, chẳng ai nhận ra đó là huyện tôn uy danh hiển hách.