Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 984 - Q5: Kiến Long Tại Điền - Chương 001: Tuyết Phủ Trường An.

Q5: Kiến long tại điền - Chương 001: Tuyết phủ Trường An. Q5: Kiến long tại điền - Chương 001: Tuyết phủ Trường An.

Trường An vào năm Long Sóc thứ hai so với năm Long Sóc thứ nhất không có thay đổi quá nhiều, nếu nhất định muốn nói có thì là tuyết nhiều hơn mà thôi.

Cho dù là gặp trận bão tuyết trăm năm khó gặp cũng không làm loạn được bước tiến cố hữu của Trường An, tòa thành này so với trước kia, ngoài phồn hòa còn có thêm sự kiên cường.

Tuyết trắng phau phau rơi lên hai tư con trâu đồng của Chu Tước đại nhai, như đắp cho chúng một lớp chăn bông dày.

Tuyết trên trời vẫn còn rơi, trên tháp Đại Nhạn cũng tích lớp tuyết trắng dầy, làm cái thép đó béo ra không ít.

Người bất lương Trương Tiểu Nghĩa dẫm lên tuyết trắng phủ tới đầu gối, phát ra những tiếng lẹp bẹp rất khó chịu. Hắn đi tới bên con trâu đồng gần nhất, dùng cán trúc buộc chổi cẩn thận quét tuyết phủ trên mình trâu, mỗi động tác đều hết sức cẩn thận.

Trương Tiểu Nghĩa vô cùng trân trọng công tác này, cứ nghĩ lại thời gian đào hố xí, hắn thấy dù giữa thời tiết gió tuyết lạnh căm căm thì đi trên Chu Tước đại nhai làm người bất lương vẫn tốt hơn.

Công việc của hắn hôm nay rất nặng, rất nhiều, đó là phải dẫn dân phu quét hết tuyết đọng trên Chu Tước đại nhai.

Đương nhiên hắn chỉ phụ trách một đoạn mà thôi, đó là vị trí bốn con trâu.

Công tác này cũng rất đau đầu, chủ yếu vì tuyết dọn đi không có chỗ để chứa.

Hai cái hồ nhân tạo bên Chu Tước đại nhai đã đóng băng rồi, bên trên còn chất hai ngọn núi tuyết, đó là thành tích xúc tuyết hai ngày trước, chưa kịp tan thì trời lại đổ thêm một trận tuyết lớn nữa.

Trương Tiểu Nghĩa đến giờ vẫn chẳng hiểu vì sao phải xúc tuyết đi? Chỉ cần đợi mặt trời lên chẳng phải số tuyết này sẽ tự tan chảy à?

Dù gì thì tuyết lớn thế này có mấy ai muốn ra đường đâu, có dọn tuyết hay không chẳng ảnh hưởng gì.

Cơ mà hắn chỉ lẩm bẩm trong mồm thôi chứ vạn vạn lần không dám nói ra, cách đó không xa là bất lương soái Trần Đầu, nếu bị hắn nghe thấy, mình thế nào cũng bị đi đào hố xí lần nữa.

Số tuyết này mới rơi xuống vào tối hôm qua, xốp xốp, mềm mềm, dọn không khó, chứ đợi thêm nửa ngày chúng đóng băng lại thì dọn tuyết sẽ vô cùng cực nhọc.

Đứng ở vị trị của hắn có thể nhìn thấy Chu Tước Môn, nhưng mà chẳng có gì để nhìn, trong thành tuyết trắng mênh mông, ngoài thành cũng mênh mông tuyết trắng.

Cả thế giới chỉ còn hai mảng màu trắng và đen.

Đang thúc giục dân phu xúc tuyết, khóe mắt hắn phát hiện ra một mảng đen, tức thì đứng thẳng lên, ánh mắt cảnh giác.

Nhìn thấy đám người đó người mặc áo da cạo nhẵn không lông, thêm vào chiến mã hùng tráng quá mức của bọn họ, Trương Tiểu Nghĩa lập tức thổi còi.

Còi rất vang, những dân phu khác nhìn người tới, tiếp tục làm việc, người bất lương ở xa giám sát bọn họ cũng chỉ tiếp tục ngồi quán bên đường uống nước nóng.

Trán hán cầm đầu mặt xẹo ngồi trên ngựa giang rộng tay hô lên với Trương Tiểu Nghĩa:" Quan nhân, bọn ta đã bỏ hết vũ khí ngoài thành rồi."

Trương Tiểu Nghĩa ném xẻng xúc tuyết đi, tay đặt lên hoành đao trên hông, đi tới từng bước, vừa đi vừa nói:" Xuống ngựa, túi phân sau mông ngựa đâu? Ta đếm rồi, 25 con ngựa, phạt 500 đồng."

Mặt xẹo tựa hồ đã quen chuyện này rồi, lấy ra một cái túi, bốc ít vàng cám đặt vào tay Trương Tiểu Nghĩa:" Huynh đệ chúng ta ở Trường An mười ngày, coi như đây là tiền phân ngựa mười ngày."

Trương Tiểu Nghĩa cẩn thận cất vàng vào túi, rít lên:" Tiền phân ngựa cái gì, đây là tiền vệ sinh, đừng ăn nói lung tung."

Nói thì nói thế, Trương Tiểu Nghĩa vẫn lấy ra cuốn sổ to bằng lòng bàn tay ra, dùng bút than viết lên đó, xé ra đưa cho mặt xẹo:" Đừng có làm mất đấy, gặp người bất lương kiểm tra thì lấy ra cho người ta xem, mất sẽ phải đóng tiền lại."

Mặt Xẹo nhìn là biết chẳng phải hạng lương thiện gì, nhận lấy tờ giấy còn vờ vịt hành lễ, sau đó mới đi xuyên qua Chu Tước đại nhai đi vào ngõ bên cạnh, nhìn phương hướng thì hẳn tới phường Tấn Xương.

"Đám đao khách này lắm tiền thật, động chút là mang vàng ra, tiền đồng không thèm dùng, Nhà ăn lớn kiếm rồi." Một dân phu có tuổi xúc tuyết vào hố bên cạnh, còn lấy xẻng nện chặt, vừa làm việc vừa nói:

"Người ta lấy mạng ra đổi tiền mà. Nghe nói bọn họ ở Tây Vực ác lắm, không sống được lâu đâu."

"Cũng đáng mà, trời lạnh thế này mà vào Nhà ăn lớn gọi một nồi thịt cừu, cho thêm ít ớt, xé bánh nướng bỏ vào đợi nở ra, húp xùm xụp nghĩ thôi đã thấy sướng. Trương đầu, ngài ăn chưa? Nghe nói một nồi thịt cừu ở Nhà ăn lớn giá 30 tiền à?"

Trương Tiểu Nghĩa nghe đã chảy nước dãi, cái bụng đói từ sáng soi lên, gật đầu:" Ăn rồi, đừng chê đắt, chỉ cần gọi một nồi thịt cừu thì có thể lấy bánh ăn không tốn tiền, còn nước canh có thể xin thêm, bụng to tới mấy cũng ăn no được."

"Lưu lão hán, hôm nay xúc tuyết kiếm được 20 tiền còn gì, thêm vào 10 tiền nữa là đủ, đừng nói như kiểu đáng thương lắm."

Lưu lão hán chống xẻng thở dài:" Tiền thì có, ở Trường An này mấy ai là không đủ tiền ăn một nồi thịt cừu chứ, nhưng có tiền là một chuyện, đem đi ăn thịt cừu là chuyện khác."

"Nhà lão hán đông, lại toàn là nữ, không dám so với nhà người khác, ăn bánh kê dưa muối chắc bụng là được. Đợi khuê nữ xuất giá hết rồi, lão hán đem số tiền còn lại ra tiêu, ngày ngày ăn thịt cừu tới lúc chết thì thôi."

Người xung quanh cười rộ lên.

Đến trưa thì tuyết ở Chu Tước đại nhai được dọn hết, chỉ có điều gió nổi lên một cái, tuyết lại bắt đầu rơi, chẳng mấy chốc tuyết đã dày tới một tấc rồi.

Trương Tiểu Nghĩa mặc kệ, dù sao đó là việc của ngày mai.

Mang theo toàn thân gió tuyết, Trương Tiểu Nghĩa chui vào cái quán bất lương soái đang ngồi nghỉ, ngồi xuống ra sức chà đôi tay đã lạnh tới đỏ rực, đưa túi tiền tới:" Còn tưởng hôm nay không có tiền chứ, kết quả lại phát tài rồi."

Trần Đầu nhờ chủ quán đi cân vàng, lấy từ sau quầy ra một quan tiền, nói: 800 vào sổ, 200 của ngươi."

Trương Tiểu Nghĩa cao hứng cho tiền vào ruột tượng, cáo biệt Trần Đầu rồi vội vàng chạy vào trong gió tuyết, hắn cũng muốn đi ăn thịt cừu.

Tuyết được dọn đi, trên đường liền xuất hiện ít xe ngựa, Trương Tiểu Nghĩa đứng một hồi không thấy mục tiêu để phạt tiền, đành bỏ, hưng phấn tới Nhà ăn lớn ở phường Tấn Xương.

Mặc dù phường An Khánh cũng mở một cái Nhà ăn lớn, hơn nữa ở gần ngay đây, nhưng Trương Tiểu Nghĩa thà đi xe thêm vài dặm tới phường Tấn Xương ăn.

Chẳng vì cái gì khác, vì ở phường Tấn Xương có thể thêm nước canh, canh thì phủ cả lớp mỡ, còn thịt cừu ở Nhà ăn lớn phường An Khánh vừa gầy lại chẳng cho thêm nước.

Làm việc vất vả suốt một buổi sáng, Trương Tiểu Nghĩa sớm đã đói meo rồi, nhưng hắn không vội chút nào, còn mong bụng đói thêm chút nữa, để ăn thêm bánh nướng miễn phí.

(*) Mừng từng thấy con trâu sắt ở TQ rồi, hướng dẫn viên bảo nặng tới 4 tấn, mà trông nhỏ hơn trâu trưởng thành bên mình một tẹo, mình nghĩ con trâu của Vân Sơ cũng chẳng to lắm đâu.

Bình Luận (0)
Comment