Phường Tấn Xương ở ngay trước mắt rồi, ai không biết đường cũng dễ dàng tìm được đường, con kim phượng hoàng kiêu ngạo dựng ở trên đại môn kia, dù tuyết lớn cũng không lấp đi được màu sắc rực rỡ của nó.
Người Trường An đều biết bảy viên bảo thạch trên mũ miện của phượng hoàng là do chính bệ hạ chọn từ trong kho hoàng gia ra, giá trị không đong đếm được.
Trương Tiểu Nghĩa cung kính hành lễ với con phượng hoàng, nhìn thấy đuôi phượng hoàng có đọng ít tuyết, hắn báo với phòng trực. Phủ binh già khởi động cơ quan cho cái đuôi cử động, rất nhanh tuyết đọng trên đó bị hất rơi xuống.
Nhìn một lượt không thấy có gì nữa hắn mới yên tâm đi vào, giống với hai tư con trâu, con phượng hoàng này cũng là một biểu tượng của Trường An, không cho phép có tổn hại nào.
Bên trong phường Tấn Xương thực sự là không nhuốm chút bụi, nhờ có hệ thống nước ngầm, nên nước kênh vẫn róc rách chảy. Bọn họ dọn tuyết khá dễ, cứ đẩy xuống kênh, sẽ bị nước chảy mang đi.
Hôm nay không phải là ngày chùa Đại Từ Ân giảng kinh, cho nên không có đám hương khách, cư sĩ khiến người ta bực mình, đường phố vắng vẻ yên bình. Trương Tiểu Nghĩa hết sức thuần thục rẽ trái.
Bên trong Nhà ăn lớn hơi nước hầm hập, nhất là cái lồng bánh bao cao hơn một trượng mở ra, luồng hơi trắng mang theo mùi bánh bao nhân thịt bốc lên, không ai muốn đi nữa.
Bánh bao mới rời lồng hấp, tức phụ mới cưới về, hai thứ này đều hấp dẫn như nhau.
Nên ăn bánh bao hay là canh thịt cừu đây? Trương Tiểu Nghĩa vừa ngửi thấy mùi bánh bao liền do dự.
Hôm nay trời lạnh, ăn bánh bao tặng canh trứng." Trù tử vừa mở lồng bánh bao hô:
Trương Tiểu Nghĩa nhìn canh trứng, trắng trắng vàng vàng hết sức hấp dẫn, bên trên còn có rau thơm xanh mướt nữa chứ, thế là hắn có quyết định ngay tức thì.
Chưa đợi hắn kịp lấy thẻ trúc do người bất lương phát cho đã bị thực khách phía sau đẩy sang bên.
Trù tử bán bánh bao ánh mắt bất thiện nhìn tên hán tử vừa đẩy Trương Tiểu Nghĩa, rống lên:" Cút ra phía sau, xếp hàng."
Trù tử của Nhà ăn lớn rất hung dữ, thực khách kia hậm hực lùi lại. Trương Tiểu Nghĩa cười hì hì lấy thẻ trúc tích góp cả tháng đưa cho trù tử:" Phiền đại ca đổi hết thành bánh bao."
Lúc trù tử đếm thẻ trúc, thực khách vừa nãy nhìn trù tử không khác gì thổ phỉ, hỏi nhỏ:" Bọn họ đánh thật không?"
Trương Tiểu Nghĩa chỉ tờ giấy đỏ dán trên tường:" Bên trên viết, không được vô cớ đánh thực khách, thừa là họ không đánh đâu."
Phải treo cả giấy cảnh cáo, chứng tỏ đám người đó thường hay đánh người rồi, thực khách hỏi:" Tức là có đánh?"
"Nói thừa, trù tử bán bánh bao đó là phủ binh, được đăng ký đấy. Nếu tái phạm bị ông ta đánh cho, cả người bất lương cũng không nể đâu, xếp hàng tử tế, đừng làm càn. Ở đây ngang ngược chút, bán hàng hào phóng lắm."
"20 cái bánh bao, ăn được hết không?" Trừ tử lẩm bẩm đưa cái lồng bánh cao cực lớn tới:" Ăn xong nhớ trả lồng."
Trương Tiểu Nghĩa múc thêm bát canh trứng thật đẹp, vội vàng bê lồng hấp kiếm chỗ khuất gió ngồi.
Bánh bao to bằng nắm đấm, Trương Tiểu Nghĩa vừa cắn thủng bánh bao một miếng nhỏ, vừa cắn vừa xuýt xoa, còn múc ít dấm tỏi đổ lên bánh bao, như thế làm bánh bao nguội đi nhanh hơn.
Tiếp đó há miệng tới mức lớn nhất, ngoạm thật mạnh, mỡ phọt đầy khoang miệng, nóng rẫy, hắn vẫn ngậm chặt miệng, đó là tinh hoa của bánh bao, không thể để tổn thất.
Miếng bánh bao lớn vào mồm, hắn khép mắt, tận hưởng đủ thứ hương vị hỗn hợp trong đó, thực sự người ngoài không sao biết được.
Nuốt bánh bao xong hắn húp ngụm canh trứng.
Nửa cái bánh bao còn lại, hắn tiếp tục đổ dấm tỏi, với hắn mà nói, ăn bánh bao là tín ngưỡng, cực kỳ quan trọng.
Đừng thấy hắn ăn uống cầu kỳ, thực ra tốc độ rất nhanh, 20 cái bánh bao biến mất vào vèo, thân thể bị hơi lạnh xâm thực cả sáng cũng trở nên ấm áp.
Lúc này hắn lại thấy tiếc, vừa rồi ăn vẫn hơi nhanh, tốc độ uống canh nhanh một chút, cho nên không cảm thụ hết tư vị của canh trứng.
Nâng cổ tay lau miệng, hắn bê lồng bánh bao đem trả cho trù tử.
Khi ra ngoài, hắn nghe thấy bên tường cao bên cạnh truyền tới tiếng đọc sách vang vang của đám trẻ con.
Chuột to hỡi! Chuột to hỡi!
Nếp ta, đừng ăn tới nghe mày.
Ba năm biết thói lâu nay,
Xót thương chẳng chịu đoái hoài đến ta.
Nên đành phải đi xa mày đó,
Đến đất kia thật rõ yên vui.
Đất an lạc, đất thảnh thơi,
Chốn kia thích hợp được nơi an nhàn.
Trương Tiểu Nghĩa tiếng đọc sách từ học đường một lúc, ợ một hơi dài, vỗ vỗ bụng lẩm bẩm:" Đúng thế thật."
Sổ sách trong ngày không được để qua đêm, đó là quy củ thu phí của người bất lương, cho nên Trương Tiểu Nghĩa phải nhanh chóng nộp tiền phạt trước khi hết giờ làm.
Tới huyện nha ở ngoài Chợ Đông, Trương Tiểu Nghĩa nhìn thấy không ít người bất lương đang ở cổng chợ, tựa hồ chặn người.
Hắn tới bên cạnh một người quen hỏi:" Sao thế?"
Bành Đại Xuân quay sang, giọng bực bội:" Có mấy tên uống say, cưỡng bức Hồ cơ, bọn ta đang vây bắt hai tên vương bát đản đó."
"Thì trả tiền là xong thôi mà."
"Thì thế, hai thằng khốn đó không chịu trả tiền, xong việc là chạy."
Trương Tiểu Nghĩa hít sâu một hơi:" Mẹ nó, thế thì đầy hai ngàn dặm, truân điền sáu năm, hai tên đó làm sao vây? Tiền một bữa rượu thôi mà."
Bành Đại Xuân khinh bỉ:" Chắc là bọn khốn Lạc Dương đấy, chúng không biết Trường An chúng ta luật pháp nghiêm ngặt, lũ nhà quê đó cứ mỗi lần tới Trường An là gây chuyện, cậy mình sống dưới chân thiên tử, coi thường nơi khác rồi."
Hai người đang nói chuyện thì thấy phía trước áp giải hai người tới, Trương Tiểu Nghĩa nhìn hai tên đó mặc áo choàng tơ lụa, đang ra sức vùng vẫy, chắp tay với Bành Tiểu Xuân:" Huynh đệ, phát tài rồi."
Bành Đại Xuân cười to:" Huynh đệ, đợi hết giờ làm tới chợ Tây uống rượu nhé."
Trương Tiểu Nghĩa xoa bụng tiếc nuối:" Trong này chứa 20 cái bánh bao nhân thịt rồi."
Hai tên vương bát đản ăn mặc xem như hoa lệ được đẩy tới, y phục tơ lụa dính không ít bùn đất, Trương Tiểu Nghĩa nhìn mà xót.
"Thả ta ra, biết ta là ai không? Cha ta là ti ngu hầu ở công bộ ..."
“Cha ta ở viên ngoại lang lại bộ, biết không hả, còn to hơn cả huyện lệnh của các ngươi, dám bắt ta à? Muốn chết rồi phải không?
Đám người bất lương càng thêm khinh bỉ, hai tên này đi Cam Châu làm ruộng sáu năm là cái chắc rồi. Thái tử truân điền ở đó, đang thiếu nhân thủ lắm, hối lộ cũng chẳng ăn thua đâu.
Còn Hồ cơ kia phát tài lớn, được 15 quan tiền bồi thường, mừng ngất xỉu, bằng tiền kiếm cả tháng đấy chứ đùa à.
Mấy hôm nay Trường An đổ tuyết lớn, tựa hồ ai cũng gặp may, Trương Tiểu Nghĩa lẩm bẩm đi tới huyện nha.
Chưa tới được quan nha huyện úy nộp tiền phạt thì Trương Tiểu Nghĩa nghe thấy tiếng bước chân, một đoàn người vây quanh thanh niên cao lớn mặc áo choàng lông đi tới.
Trương Tiểu Nghĩa vội lùi sang bên đường, không dám nhìn, chắp tay đợi huyện tôn đi qua.