Vân Sơ tất nhiên không nhận ra Trương Tiểu Nghĩa, cũng không biết người bất lương này vì vô lễ với mình mà bị lão bà hẹp hòi cho đi đào hố xí thật.
Trương Tiểu Nghĩa đương nhiên cũng không biết, hắn cho rằng vì mình vô lễ với huyện tôn nên mới phải đi đào hố xí.
Có điều chuyện đó qua rồi.
"Huyện tôn, tuyết lớn quá, thành Trường An còn đỡ, mấy thôn dưới chân Chung Nam Sơn không biết bị tuyết đè sập bao nhiêu nhà. Nhưng đây không phải chuyện của quan phủ, tháng sáu năm ngoái, nơi đó xảy ra nạn lợn rừng, là lợn rừng của bãi săn hoàng gia chạy ra."
"Chung Nam Sơn thực sự quá hoang vu, đất đai cằn cỗi, bách tính bận rộn cả năm chẳng no bụng. Có lại viên cho rằng, nên trồng trúc làm giấy ở đó, di dời họ, nhập vào Bình An tập, sau này chuyên môn làm giấy sống. Ai ngờ đám người đó không chịu di dời, còn có điêu dân đánh cả lại viên."
"Đúng là một đám khốn kiếp, không biết tốt xấu."
Vân Sơ đứng lại nhìn đám lại viên:" Sơn dân ngu muội, bọn họ không hiểu cái lợi của trồng trúc làm giấy, ai nấy coi đất đai mình khai khẩn ra như mạng là chuyện thường."
"Các ngươi có kiến thức, nhưng họ không, nên các ngươi phái nói, phải dẫn họ đi xem, đợi họ hiểu là ổn rồi."
"Ngoài ra chúng ta nên thay đổi tư tưởng, đừng thấy chúng ta là quan chăn dân thì coi họ như trâu ngựa."
"Thái tông hoàng đế nói, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, ta mong cái thuyền này luôn sóng yên biển lặng, đừng sóng gió bão bùng."
"Thừa lúc tuyết đè sập nhà mà giải quyết đi, đừng keo kiệt lương thực, bọn họ coi trọng việc này. Các ngươi làm tốt, chuyện về sau dễ làm hơn."
Đám lại môn vâng dạ, trách bản thân không ra cơ hội trong đó:" Huyện tôn nói phải ạ, nhà sập rồi thì tháo rỡ hết là tốt nhất."
"Trước tiên đưa người ra khỏi núi rồi hẵng phá nhà."
"Tiểu nhân đi thông báo cho lý trưởng của Bình An tập ngay, bắt hắn phải tiếp nhận sơn dân, lương thảo do xưởng giấy bỏ ..."
Vân Sơ nghe đống chủ ý thối của đám lại viên cũng không tiếp tục sửa sai cho họ, y can thiệp sâu tới đâu thì cuối cùng mọi việc do lại viên làm, cần chỉ phương hướng cho họ là được.
Thành Trường An gặp phải tuyết lớn, huyện lệnh tất nhiên phải tuần thị toàn thành, trọng điểm là trong thành, còn ngoài thành giao cho Trương Giáp và Lưu chủ bạ. Bọn họ chỉ có thể quan tâm tới từng lý, chứ thôn thì nói thật là không liên quan tới quan phủ, trừ khi bị thiên tai.
Vân Sơ ra tới Chu Tước đại nhai thì gặp Ôn Nhu cũng đang đi tuần thị.
Trọng điểm tuần tra của hai người là công trường, còn về các căn nhà nguy hiểm thì phường chính xử lý hết rồi, đó là phát hiện ra liền cải tạo.
Điều này dẫn tới một vấn đề, không ít quân khốn kiếp cố tình đem căn nhà còn ở được thành nhà nguy hiểm.
Chuyện đó do huyện úy phụ trách, không phải chuyện của huyện lệnh.
Nếu đã gặp Ôn Nhu ở đây rồi, Vân Sơ rủ hắn tới xưởng dệt xem xét.
Tuyết lớn thế này thì phòng cháy là rất quan trọng, ba xưởng dệt ở Trường An quy tụ sáu thành số bông của Quan Trung, nếu xảy ra chuyện, bọn họ khóc không ra nước mắt.
Được quản sự là Lưu Duệ nhị nhi tử của Lưu Nhân Quỹ tháp tùng, hai người đi vào trong xưởng dệt tường cao vây quanh, cổng chính đóng chặt.
Vào nơi này không khác gì vào nữ nhi quốc, nơi này có 6327 phụ nhân, nam nhân gần như không đáng kể.
Ôn Nhu giang rộng tay cảm khái:" Thật là tráng lệ."
Vân Sơ không thèm để ý tới tên ngốc đó, nói với Lưu Duệ:" Tới kho bông xem sao."
Lưu Duệ năm nay đã hai mươi hai tuổi, cằm để chòm râu nhỏ, đã thành thân sinh con, vừa vặn vào độ trẻ trung mạnh mẽ, đoán được Vân Sơ lo chuyện gì:" Quân hầu cứ yên tâm, lửa là thứ cấm tuyệt ở khu nhà kho, thà chết lạnh chứ không được có chút nào. Điểm này ti chức luôn nhắc đi nhắc lại ạ."
Vân Sơ gật gù, Lưu Duệ làm việc rất khá, 22 tuổi vừa là thái tử soái canh lệnh, vừa là một trong ba đại tượng của xưởng bông hiếm hoi của Đại Đường.
Chỉ cần hắn làm tốt công việc trong chức trách thì cơ bản làm quan cả đời, chẳng lo nguy hiểm tính mạng, dù thay đổi triều đại với hắn chẳng qua chỉ sang làm quan triều đại khác.
Tới nhà kho xem xét một vòng không phát hiện ra vấn đề gì, lúc quay ra Vân Sơ đột nhiên không thấy Ôn Nhu đâu, Lưu Duệ cười nói:" Ôn huyện tôn thị sát khu dệt ạ."
Vân Sơ chỉ còn biết lắc đầu, một năm qua cái tiếng phong lưu của Ôn Nhu ngày càng dán chặt vào hắn rồi.
Kiếm sống dưới thời Lý Trị và Vũ Mị, không thể chỉ biết tỏ ra trung quân ái quốc, nếu không dễ có kết cục giống Nhạc Phi.
Vừa phải trung quân ái quốc, vừa phải sống cho tốt, có thêm vài nhược điểm nắm trong tay người ta, đó mới là quan viên tốt.
Với Vân Sơ, một vị hầu tước chẳng hứng thú thăng quan, đã tạo thành phong cách chấp chính riêng, chỉ cần y còn có lợi với quốc gia, ngang ngược ngông nghênh một chút cũng chẳng sao. Hoàng đế không tùy tiện thay y, dù sao ở việc quản lý Trường An, làm gì có ai có thể hơn y được.
Đương nhiên Vân Sơ ở Trường An quá lâu cũng là vấn đề hay bị người ta chỉ trích, song y thu được đống tiền từ hào môn, mặt không chớp một cái đem đi đúc trâu đồng, bày rõ ra đó.
Riêng việc này thôi bất kể ai dám ở trước mặt hoàng đế nói Vân Sơ tham ô, rất có khả năng bị hoàng đế nghi ngờ có ý đồ khác.
Hơn nữa thời buổi này còn tìm ra được quan viên không tham ô khó lắm.
Lý Nghĩa Phù được hoàng đế trọng dụng là kẻ tham lam vô độ, Hứa Kính Tông được hoàng đế coi trọng là lão khốn tham tiền háo sắc.
Thế thì sao nào?
Chẳng ảnh hưởng việc họ đứng trên triều định đoạt đại sự thiên hạ.
Còn về phần Lý Tích cả đời chinh chiến vì Đại Đường, một lòng về hoàng đế, nay chó ở Lạc Dương cũng chẳng thèm nhìn một cái.
Nên Ôn Nhu mới thêm cho mình cái thói háo sắc, còn Vân Sơ thì khỏi đi, trên người y đầy thói hư tật xấu, kẻ thù khắp thiên hạ rồi.
Khi Vân Sơ tới xưởng dệt thì thấy một đám nữ nhân mặc đồng phục vây quanh Ôn Nhu ríu ra ríu rít. Nhưng vừa thấy Vân Sơ thì bọn họ đồng loạt im lặng, chỉnh trang lại nghi dung đồng loạt thi lễ rất chính thức.
Tay phải đặt lên tay trái, tay giấu trong ống tay, nâng tay lên trán, gập người chín mươi độ, sau đó đứng thẳng, tay lần nữa đặt ngang mi, lại hạ xuống, làm liền ba lần.
Vân Sơ vẫy tay, những phụ nhân này hết sức tự giác đứng sang hai bên, hơi khom người đợi Vân Sơ nói chuyện.
Ôn Nhu nhìn cảnh này mà không ngừng lắc đầu, cảm thấy Vân Sơ sống vô vị quá rồi, nam nhân ưu tú như thế mà nữ nhân nhìn thấy không sáng mắt lên tức là tên đó sống có gì đó không ổn rồi.