Vân Sơ được nữ công nhân đứng đầu tháp tùng đi kiểm tra công xưởng, còn cởi áo choàng ra, đích thân cảm thụ nhiệt độ trong xưởng.
Tuy lạnh nhưng khi Vân Sơ yêu cầu nữ công nhân đưa tay ra kiểm tra thì không có vấn đề gì, chỉ cần bắt đầu làm việc sẽ ấm lên.
Nữ công nhân nói: "Huyện tôn, quy định dùng lửa trong xưởng rất nghiêm ngặt, bên trong xưởng dựa vào hỏa tường sưởi ấm, không hề lạnh."
Vân Sơ xoa xoa hai tay đưa lên miệng thổi hơi:" Không lạnh thật à??"
Nữ công nhân cười sáng lạn:" Thiếp thân trải qua những lúc lạnh hơn rất nhiều, cho nên không lạnh."
Vân Sơ thực sự không muốn nhắc tới những nữ công nhân giai đoạn đầu, vì thực sự là bọn họ quá khổ:" Một tháng cũng phải được một quan tiền chứ?"
"Huyện tôn coi thường thiếp thân rồi, nếu Lưu chưởng quầy mà chỉ trả thiếp thân một quan tiền công thì ngài không còn thấy thiếp thân ở đây nữa. Tiền lương của thiếp thân đã là ba quan."
"Tốt lắm."
Nữ công nhân này là người Mai Lĩnh theo trượng phu tới Trường An làm quan, đáng tiếc trượng phu nàng làm quan được một năm thì chết, để lại nàng và hai đứa con sống khổ cực ở Trường An.
Khi nàng chuẩn bị bước qua cổng phường Bình Khang thì nhìn thấy thông báo tuyển công nhân cho xưởng dệt bông, thế là quyết đoán chuyển hướng.
Vân Sơ biết nàng vài năm rồi:" Vẫn nhớ Mãi Lĩnh chứ?"
Nữ công nhân cười:" Nơi này an lạc không nhớ quê nữa"
"Nam nhi Trường An không tốt sao?"
"Phu quân thiếp thân vẫn còn." Nữ công nhân đặt tay lên ngực, mắt đỏ hoe:
Vốn thích hào hoa ấy những chàng,
Trời còn đem tặng một cô nàng.
Nức tiếng ca hay cùng vẻ đẹp,
Gió nổi,
Tuyết bay biển nóng mát trong lành.
Vạn dặm về đây thêm nét trẻ,
Cười mỉm,
Mai thơm từ núi miệng còn vương.
Ướm hỏi Lĩnh Nam trời không tốt?
Bèn nói,
Chốn yên lòng tức quê hương.
Vân Sơ hát chẳng hay, nhưng giọng trầm trầm rất có sức cảm nhiễm, không ít nữ tử vây quanh xem, hận không thể ngả vào lòng, nhưng lại chẳng dám tới gần.
Ôn Nhu lẩm bẩm:" Biết ngay sẽ thế này mà, đáng thương anh danh phong lưu của ta, một ngày đã mất sạch."
Lưu Duệ xúc động nói:" Quân hầu lâu lắm rồi không làm thơ, bài đoản cú này xuất hiện ở công xưởng, thực sự hiếm có. Đặc biệt câu cuối cùng chốn yên lòng tức quê hương."
"Có được bài thơ này, tên của Tô nương, chuyện của Tô nương ắt truyền khắp Trường An, hơn sáu nghìn nữ tử trong xưởng dệt này tất nhiên cảm kích bất tận."
An ủi những nữ tử khổ mệnh mà kiên cường đó xong, Vân Sơ tới phòng xưởng trưởng, ở lại ăn cơm trưa trong xưởng. Kỳ thực cả y và Ôn Nhu đều không thích ăn cơm trưa ở đây, vì chẳng có gì ngon lành cả.
Món chính là bánh kê và bánh bột đen, rau thì có rau luộc, củ cải luộc, thêm vào dưa muối. Có lẽ vì hôm nay Vân Sơ và Ôn Nhu tới nên có thêm món dưa muối nấu đậu phụ.
"Huyện tôn đừng thấy nơi này cơm nước kém, ở trong nhà bách tính đã là tốt lắm rồi, ở đây thoải mái ăn no."
"Những phụ nhân này lúc mới vào, ăn không kém gì một tráng háng. Bọn họ đói cả đời rồi, tới khi vào xưởng dệt mới lần đầu tiên biết ăn no là tư vị gì."
Lưu Duệ tự hồ đã quen với cơm nước ở nơi này, cầm cái bánh bột đen, múc bát nước canh, ăn rất ngon lành.
Vân Sơ cắn một miếng đã muốn nhổ ra, còn Ôn Nhu đã nhổ ra rồi, có điều hai người cuối cùng mặt vẫn không đổi sắc ăn hết thức ăn mà Lưu Duệ chuẩn bị cho họ.
Ra tới bên ngoài xưởng, Ôn Nhu nôn khan mấy cái, cuối cùng vẫn nén được.
Lưu Duệ không cố ý, nhưng bất kể gia giáo, hay lương tâm của hắn, không cho phép hắn làm ra việc, để nữ công nhân ăn rau, còn bọn họ cá thịt linh đình.
Chuyện đó hai người đều hiểu, cũng rất tán thưởng, song Ôn Nhu vẫn không nhịn được mà than vãn:" Ngươi nói xem, rốt cuộc Lão Lưu sống thế làm gì? Ông ta dâu nhất định phải sống như con quỷ nghèo như thế?"
"Mỗi lần tới nhà ông ấy, nhìn lão tẩu tử vất vả cho gà ăn, ta lại không đành lòng. Đó là vị bá phu nhân phu nhân hẳn hoi đấy, được triều đình cấp tiền lương mà."
Vân Sơ xỉa răng, mãi mới moi được cọng rau nhét trong kẽ ra:" Lão Lưu không muốn phong ba ở Lạc Dương thổi tới Trường An. Gần đây ngươi không phát hiện quan viên trí sĩ không phải về quê thì tới Trường An sống à?"
"Một khi Lão Lưu có sơ hở gì cho người ta tóm lấy, bị thay thế thì chức lưu thủ Trường An sẽ thay người. Khi đó ngày tháng tốt đẹp ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta cũng kết thúc."
Ôn Nhu ngẩng đầu nhìn trời:" Gần đây ta thấy mình trở thành một huyện lệnh thực sự, cả ngày làm việc của một huyện lệnh chân chính."
Vân Sơ biết mộng tưởng của Ôn Nhu là làm việc lớn, lấy sức một mình chống lại toàn bộ thiên hạ, sau đó thất bại bị ngũ mã phanh thây, hoặc băm vằm xé xác hoặc bị người ta cho vào cái đỉnh lớn nhất nấu ăn.
Tên điên này không cầu thành công, khả năng hắn thấy thất bại trong tiếc nuối sẽ được người ta ghi nhớ hơn, cực kỳ biến thái.
Đương nhiên, tiền đề là không để lão bà hài tử của hắn bị tổn hại ... Bởi thế, kỳ thực hắn chẳng làm được chuyện lớn gì hết, đời này của hắn thế là xong rồi.
"Năm nay tuyết lớn thế này, sẽ đem sâu hại trong đất giết hết sạch, năm sau mong muốn trồng bông của bách tính hai huyện có khi thành hiện thực rồi." Vân Sơ kiếm đề tài phấn chấn:
Ôn Nhu giũ tuyết trên áo:" Ta thực sự không muốn nhắc tới chuyện của bách tính nữa ... Chúng ta làm chuyện gì lớn một chút đi."
"Nếu như ngươi đồng ý với kiến nghị của ta trước đó, ta sẽ lập kế hoạch, chúng ta phải làm một việc gây oanh động mới được."
Kế hoạch của Ôn Nhu là đi cướp, nay Trường An khống chế toàn bộ đạo phỉ hơn vạn dặm đường tới Phật quốc.
Thực ra không thể nói người ta là đám đạo phỉ, vì dựa theo cách nói của người Trường An, bọn họ là đao khách hoặc nhà thám hiểm.
Trong tay có lực lượng như thế, chuyện đầu tiên Ôn Nhu nghĩ ra tất nhiên là đi cướp, nhưng phải là vụ đánh cướp thật lớn, lớn như lần họ kéo thương đội Đại Thự về vậy.
"Ta muốn lật đổ tất cả người giàu có trên đời này, để bọn họ đừng có ngông nghênh, để bọn họ biết mùi vị của bùi đất thấp kém."
Thấy Ôn Nhu bắt đầu lên cơn, Vân Sơ thở dài:" Ngươi có biết tài phú của người giàu kỳ thực chính là người nghèo không? Chỉ cần còn người nghèo, ngươi không bao giờ lật đổ được hết bọn họ đâu."
Ôn Nhu nhìn Vân Sơ trừ trên xuống dưới một lượt, giọng điệu trở nên quái gở:" Vậy ý ngươi muốn lật đổ người giàu thì phải tiêu diệt hết người nghèo à? Nghe có lý đấy, có điều chỉ là rắm chó thôi, thậm chí ta muốn tặng cho ngươi một cục cứt chó."
"Vì nếu tiếp tục suy diễn lời của ngươi ra, sẽ xuất hiện cái gọi là - Chia đều tài phú, loại bỏ sang hèn."
"Lời lẽ thế này Trần Thắng, Ngô Quảng hô lên đầu tiên, ngươi biết hậu quả nghiêm trọng thế nào. Nếu ngươi có thể đưa lão bà hài tử của ta tới nơi không bị tổn hại, ta có thể điên cùng ngươi."
Vân Sơ giật mình nhìn Ôn Nhu:" Ta không nghĩ như thế, đừng suy diễn lung tung."
Ôn Nhu gằn giọng:" Ngươi luôn làm như thế, quan hệ của chúng ta thân mật tới mức sắp con mẹ nó như đôi phu thê Long Dương rồi, trong lòng ngươi nghĩ gì, ta lại không biết sao?"
"Ta thực sự tò mò đấy, con người ngươi không có hứng thú với quyền lực, không thèm muốn gì với tiền tài, cái gì cũng vừa đủ là được. Sao lại làm việc gì cũng theo hướng đồ long thế."
Vân Sơ há miệng mấy lần, rất muốn phủ nhận, cuối cùng bị ánh mắt của Ôn Nhu làm thở dài, con bà nó chứ, bọn họ đúng là thành đôi phu thê Long Dương rồi ... Nhỏ giọng nói:" Vì giáo dục ta được tiếp nhận từ nhỏ chính là thuật đồ long, nhưng từ lâu lắm rồi không còn rồng nữa, uổng phí bản lĩnh đầy mình."
"Bây giờ có rồng, khó tránh khỏi ngứa nghề."
(*) Hôm nay mình dịch sang Q5 thì Lão Kiết cũng đăng chương 01 Q6, Quyển này tên Đông Hải tử cự kình, nghe không giống tên quyển cuối.