Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 988 - Q5 - Chương 005: Đoàn Kết Là Sức Mạnh.

Q5 - Chương 005: Đoàn kết là sức mạnh. Q5 - Chương 005: Đoàn kết là sức mạnh.

Ôn Nhu rất muốn biết trước kia Vân Sơ học cái gì.

Tên này trước kia sống trong ổ dã nhân, theo hắn thì ở đó thì Văn Sơ chỉ học được hai thứ.

Cái thứ nhất là chăn cừu, cưỡi ngựa với đánh cướp, cái này y rất giỏi không phải bàn cãi.

Cái thứ hai thì lợi hại lắm, trong ổ dã nhân đôi khi xuất hiện những bậc đại hiền ẩn thế, cái này có vẻ cũng giống Vân Sơ lắm, nhìn kiểu y bám chặt Trường An không rời là rõ.

Thế nhưng rõ ràng Vân Sơ chính là loại thứ ba, y chẳng những học được bản lĩnh dã nhân, cũng học được bản lĩnh đại hiền, cuối cùng là xuất hiện một thứ yêu nghiệt văn võ song toàn làm người ta ngứa mắt xuất hiện.

Ôn Nhu khi còn nhỏ đã rất coi thường gia học, hắn không chỉ một lần chạy tới Chung Nam Sơn, hi vọng tìm được một vị hiền triết chân chính, mà không phải ngày ngày cùng đám huynh đệ tỷ muội ngu xuẩn đọc sách.

Đáng tiếc Ôn Nhu lang thang mấy ngày trong rừng núi suýt nữa bị sói tha mà không gặp được vị hiền triết đầy trí tuệ nào truyền thụ cho hắn tri thức, khiến cho bây giờ hắn có thua kém rõ ràng so với Vân Sơ.

Ôn Nhu cũng rất muốn có thể thuận miệng đọc ra những bài thi ca làm người ta say mê như uống rượu ngon, hắn cũng muốn tay cầm mã sóc xông vào vạn quân, tung hoành vô địch, khiến người ta truyền tai nhau kể mãi.

Nhớ năm xưa Tôn Tẫn vì bái làm môn hạ Quỷ Cốc Tử mới trở thành quân thần một thời, Trương Lương nhờ nhặt hài cho Hoàng Thạch Công mười mấy lần dưới cầu thành trí giả vô song ...

Mình rõ ràng có thể thành Tôn Tỗn, có tiềm chất của Trương Lương, nhưng vì lão tổ tông chỉ truyền thừa cho gia học, cho nên mới biến thành bộ dạng bình thường như bây giờ.

Nếu mình gặp được cao nhân chỉ bảo thì đã khác.

Vốn suy nghĩ rất ngốc đó của Ôn Nhu đến khi trưởng thành sẽ tự động biến mất, thế nhưng hắn gặp Vân Sơ ở Quốc tử giám ... Thế là hắn mơ mộng suốt từ đó tới giờ chưa tỉnh.

Ôn Nhu chưa bao giờ nghi ngờ chuyện Vân Sơ là nhi tử của Huyền Trang đại sư, nếu không nhờ như thế y đã chẳng gặp được những vị tiên sinh kỳ quái truyền cho y bản lĩnh thần kỳ.

Bởi thế Vân Sơ nói khi nhỏ học thuật đồ long, Ôn Nhu chẳng lấy làm lạ.

Trước đó Tiền Túy mười tám lộ phản vương, ba sáu cổ yên trần tàn phá mảnh đất này, rất nhiều bậc chí sĩ cõi lòng nguội lạnh, thoái ẩn sơm lâm vô số.

Với khả năng của Huyền Trang đại sư, kiếm cho nhi tử mình một vài lão sư ưu tú có gì khó đâu.

Đồ long chứ không làm long, điểm này thể hiện quá rõ trên người Vân Sơ, mà đó chính là đặc điểm quan trọng nhất của ẩn sĩ.

Mình thiếu may mắn, không gặp được những vị ẩn sĩ đó thôi.

"Ngày mai ta sẽ đưa nhi tử ta tới nhà ngươi, bái ngươi làm thầy." Trên đường về huyện nha, Ôn Nhu trầm mặc rất lâu, đột nhiên tung ra một câu như thế:

Vân Sơ làm sao hiểu được quá trình diễn biến tâm lý của Ôn Nhu, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao:" Gia học của ngươi sâu xa ..."

Không đợi Vân Sơ nói hết câu, Ôn Nhu cắt lời:" Gia học Ôn gia sâu xa, học tốt nhất cũng chỉ tới như ta là cùng."

Vân Sơ nhìn Ôn Nhu chằm chằm rồi cười phá lên:" Quen nhau bao năm, đây là lần đầu tiên ngươi thừa nhận ngươi không bằng ta đấy."

Tên khốn này lúc nào cũng khó ưa như vậy, Ôn Nhu cắn răng nói:" Tại ta không có sư phụ cao minh như ngươi mà thôi, ngươi không được dùng hết, phải để lại thi từ hay chưa dùng hết cho nhi tử ta một ít."

Đích thực mình có sư phụ cao minh hơn hắn bội phần, Vân Sơ gật đầu:" Được, còn một ít, để cho nhi tử ngươi."

Nghe thế sắc mặt Ôn Nhu tốt hơn, lại nói:" Để Vân Cẩm cho con ta."

Cái này thì Vân Sơ khinh bỉ nói:" Vân Cẩm ở đó, được hay không phải xem bản lĩnh của nhi tử ngươi. Còn nữa, mai chưa cần đưa tới đâu, đợi con ngươi học xong vỡ lòng, bảy tuổi hẵng đưa tới. Gia học của Ôn gia ngươi không thể xem thường."

"Được, nhưng ngươi định dạy con ta cái gì?"

Chuyện giáo dục con cái khiến Vân Sơ suy nghĩ rất nhiều, nói:" Học sử để sáng suốt, học thơ để khéo léo, học số để tỉ mỉ, học khoa học để sâu sắc, học luân lý để trang trọng, học địa lý để tầm nhìn rộng mở, học y dược để hiểu về bản thân."

Ôn Nhu giật mình:" Học nhiều thế, ngươi đã dạy thái tử hết rồi à?"

Vân Sơ lắc đầu:" Không chỉ có thế, một số học vấn ta đã sắp quên rồi, phải suy xét lại mới dạy. Ngươi nghĩ cho kỹ đi, cần học tới mười sáu năm, còn phải xem năng lực học tập của trẻ nhỏ."

"Thái tử không hợp, hắn học ít kinh tế chính trị là đủ rồi."

Ôn Nhu không hiểu:" Phải học mười sáu năm à? Ngươi mười ba tuổi đã xông pha thế giới rồi."

Vân Sơ buông một tiếng thở dài:" Trên đời này có một loại người, họ gọi là kỳ tài ngút ngàn, làm cái gì cũng hơn người ..."

Ôn Nhu không thèm nghe tiếp quay đầu ngựa đi thẳng.

Vân Sơ cũng về huyện Vạn Niên, buổi chiều y sẽ tiếp kiến thiết tượng Trương Thành, người hát bài Đoàn kết là sức mạnh.

Vân Sơ vốn thấy bài hát "Đoán kết là sức mạnh, sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép" phải là của mình. Nhưng Trương Thành dứt khoát nói là do hắn sáng tác. Vân Sơ cũng không tiện nói gì, dù sao đây là một bài hát hay thể hiện được tinh thần chiến thiên đấu địa của người Trường An.

So với để bài hát này phí phạm trong tay mình, chẳng bằng đặt vào một thiết tượng bình thường không biết chữ. Đây cũng coi như là kết quả là linh trí bùng nổ từ cuộc sống.

Vân Sơ nhìn Trương Thành trâm tư hồi lâu, Trương Thành nhìn thấy Vân Sơ thì run rẩy.

Lưu chủ bạ đi cùng Trương Thành thì cho rằng huyện tôn gặp được người hát đoàn kết là sức mạnh, thấy thất vọng. Trương Thành thấy huyện tôn run bần bật là vì uy nghiêm của huyện tôn.

Đầu gối Trương Thành nhũn ra, phịch một cái quỳ xuống. Vân Sơ lại rất hiền hòa đỡ lên:" Ngươi làm bài hát hay đấy, ta nghe nói bài hát này đã truyền khắp công trường trong thành, ai ai cũng hát."

"Tốt lắm, có bài hát khí thế hùng hồn này sẽ cổ vũ nhiệt tình của mọi người. Chúng ta cần tinh thần này, người Trường An không sợ gì hết, dù trời sập xuống, chúng ta cũng đỡ được."

Trương Thành cẩn thận dùng khóe mắt nhìn trộm Vân Sơ, tim đập như trống trận. Cứ tưởng bài hát này do một tên hủ nho nổi khùng thuận miệng hát thôi, không ngờ tên hủ nho đó là huyện tôn.

Hắn rất muốn chuyện nhà tới trại giam, chứ không muốn nghe huyện tôn nói những lời hắn mà hắn nghe không hiểu, ở đây chịu tội.

Vân Sơ nhìn Trương Thành nước mắt đầm đìa, bộ dạng chỉ muốn đâm đầu chết ngay tức khắc, rất lý giải tâm thái của hắn, nhiệt tình nắm lấy bàn tay lớn sần sùi:" Tiên sinh của ta từng nói, thi ca hay nhất phải tới từ bách tính, tới từ người lao động, như vậy mới thể hiện thời khắc linh ký hội tụ, chỉ là không ngờ linh khí hội tụ vào ngươi."

"Nào, nói đi, sao ngươi lại nghĩ tới làm một bài hát tán dương nhân dân lao động Đại Đường như thế?"

Trương Thành thấy thái độ Vân Sơ thành khẩn, không hề giống muốn đem cả nhà mình ra chém đầu, liền nhớ tới những lời Lưu chủ bạ giúp hắn chuẩn bị trước, thế là lớn gan nói ra.

Vân Sơ liên tục gật đầu khen không ngớt.

Trương Thành liều được ăn cả ngã về không, thêm vào cái tính chết cũng giữ sĩ diện của người Quan Trung, cộng với việc được mấy chén rượu trợ lực, đã hoàn toàn khẳng định mình là tác giả bài Đoàn kết là sức mạnh."

(*) Một trong 10 bài hát kháng chiến/ cách mạng hay nhất của TQ, rất hào hùng.

Bình Luận (0)
Comment