"Đoàn kết chính là sức mạnh, sức mạnh này chính là sắt, so với sắt còn cứng hơn, so với thép còn mạnh hơn ..." Vân Sơ học theo Trương Thành hát mấy lượt, cuối cùng hát được bài ca dao kỳ quái kia:
Lưu chủ bạ thấy huyện tôn hát tới cao hứng, nói nhỏ:" Huyện tôn, bài này không hợp vần luật ạ."
Vân Sơ hỏi lại:" Một thiết tượng không biết chữ lại biết vần luật à? Ngươi chỉ cần nói xem, bài hát này hát lên có hùng hồn không, cái khác chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Đây không phải loại bài hát truyền bá thanh lâu, mà là để công tượng hát ở công trường, nông phu hát khi thu hoạch, phủ binh hát khi chiến đấu."
"Ta chỉ cần bài hát có thể cổ vũ sĩ khí, cái khác không cần bận tâm."
Lưu chủ bạ thấy huyện tôn đã khẳng định tác dụng của khúc ca đó liền gật đầu phụ họa, ở Trường An này, huyện tôn mà nói thi ca nào hay thì thường không ai dị nghị.
"Bài hát này không chỉ chúng ta phải hát nhiều, phải hô nhiều, còn phải dạy cho bách tính Trường An. Nhất là khi đông người, nhất định phải hát lên, điều này rất quan trọng."
"Đặc biệt từ đoàn kết trong bài hát, đây là từ mới, phải giải thích cho bách tính Trường An hiểu."
"Nhất định phải để họ hiểu tầm quan trọng của đoàn kết, chỉ có chúng ta muôn người một lòng mới có thể kiến thiết Trường An thành như giấc mộng của chúng ta."
Lưu chủ bạ mặc dù còn chẳng hiểu một bài hát thôi thì sao có tác dụng gì mấy, nhưng thấy huyện tôn coi trọng như thế, hắn lập tức hạ quyết tâm, từ hôm nay bảo Trương Thành dạy cho người bất lương hát.
Nói không chừng còn phải lấy ít tiền ra cổ vũ, nếu không đám khốn đó không chịu học tử tế.
Khi trời gần tối, Vân Sơ mới kết thúc một ngày bận rộn trở về nhà, người nhà đã ăn cơm cả rồi.
Ngu Tu Dung hầu hạ Vân Sơ rửa mặt xong, chẳng nói chẳng rằng, Vân Sơ phát hiện ra nàng khác thường, hỏi:" Có chuyện gì thế"
Ngu Tu Dung nghiến răng:" Vốn thích hào hoa ấy những chàng, trời còn đem tặng một cô nàng. Phu quân có vẻ hâm mộ trượng phu nữ công nhân dệt kia quá nhỉ, hay là thiếp không đủ tốt, không phải là giai ngẫu trời sinh với chàng."
Ghen tỵ đây mà, dễ thôi, Vân Sơ có cách ứng phó.
Quả nhiên sau khi được bài thơ " Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông " từ trượng phu, Ngu Tu Dung nhanh chóng chạy đi, tìm đám Thôi Dao khoe khoang.
Trước khi ngủ mà Ngu Tu Dung vẫn chưa về, hỏi nha hoàn thì nói phu nhân đang cùng đàm phụ nhân đốt lửa mở thi hội ở hậu viện. Hơn nữa phu nhân có dấu hiệu uống say.
Vân Sơ đành bế ba đứa con đã ngủ tới ngủ cùng mình, cái bà nương kia không trông cậy được nữa.
Theo quy củ đại hộ thì Vân Cẩn, Vân Cẩm, Vân Loan phải có phòng ngủ riêng rồi.
Cho dù đôi song sinh đã sáu tuổi, Vân Sơ vẫn để chúng ngủ trong phòng mình, như thế mình nửa đêm thức dậy tiện xem chúng thế nào, cũng để chúng ngủ mà giật mình thức dậy cũng thấy cha mẹ ngay.
Con cái nuôi như thế lớn lên tình cảm với cha mẹ thêm thân mật, sẽ không biến thành loại khốn kiếp như Ôn Nhu.
Tình cảm giữa huynh đệ tỷ muội Ôn gia gần như là không có, Ôn gia lão tổ nuôi con cháu trong nhà như nuôi sói, để bọn chúng cạnh tranh với nhau.
Thậm chí Ôn Nhu luôn muốn giết chết hai ca ca của mình.
Trong ba đứa con thì Vân Cẩn ngủ ngoan nhất, Vân Cẩm ngủ rất tệ, chẳng hiểu làm sao mà nó cứ ngủ rồi đạp chân lên mặt Vân Cẩn, chẳng hề giống sự điềm đạm khi thức.
Vân Sơ sửa nhiều lần không được, cuối cùng đành đặt nó nằm bên kia mình. Khi Vân Sơ chuẩn bị thổi nến đi ngủ thì Vân Loan nằm chổng trym lên trời phun ra một vòi nước ....
Võ công rèn luyện bao năm liền có đất dụng võ, ngón chân câu ngay bô nước tiểu, chớp mắt tay đưa bô ra, hứng lấy chuẩn xác vòi nước tiểu hạ xuống.
Trẻ con đái nói dừng là dừng ngay, không lề mề, không như người có tuổi, đái cứ sót lại một ít, cực kỳ đáng ghét.
Nhìn nhi tử đái xong, tựa hồ thoải mái rồi, xoay người khoe cái mông trắng nõn về phía Vân Sơ tiếp tục ngủ say.
Một đêm yên lành trôi đi, khi trời sáng thức dậy, dưới nách trái Vân Sơ có một đứa, cánh tay bên phải có một đứa, bụng còn có một đứa béo mũm nữa.
Còn Ngu Tu Dung uống say, được Thôi Dao đưa tới phòng nhỏ ngủ, không dám làm phiền cha con Vân Sơ.
Vân Cẩn, Vân Cẩm được ma ma và nha hoàn của chúng đón đi, chỉ còn lại Vân Loan ngồi nhìn cha chằm chằm.
Chuyện trong nhà mỗi ngày chỉ quanh đi quẩn lại có chứng đó, ít nhất khi Vân Sơ húp cháo, ăn bánh bao thì Vân Na và Lý Tư lại quấn lấy y như mọi khi.
Chẳng biết hai đứa này nghĩ cái gì, hôm nay muốn tới Đại lý tự xem Địch Nhân Kiệt phá án.
"Nữ hài tử xem phá án gì chứ, Địch Nhân Kiệt phá án toàn là vụ giết người máu me."
Vân Na vỗ đầu Lý Tư:" Chủ yếu là nó muốn xem."
Vân Sơ nhìn Lý Tư cúi gằm mặt, trông có vẻ ủ rũ:" Đang yên đang lành, sao lại muốn đi xem cái đó??"
"Thái tử ca ca viết thư nói, gần đây có rất nhiều hoàng tộc bị chết."
"Hoàng tộc chết thì liên quan gì đến con?"
Lý Tư tiếp tục cúi đầu không đáp.
Vân Na sốt ruột, ngồi xuống bên ca ca nói thẳng:" Tiểu Tư thực ra muốn thỉnh giáo Địch Nhân Kiệt cách giết người không để lại dấu vết."
Thế thì không phải chuyện thường rồi, Vân Sơ kéo tay Lý Tư ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi:" Con muốn giết ai?"
Lý Tư ngẩng đầu nhìn Vân Sơ, chưa nói nước mắt đã chảy ra:" Thái tử ca ca nói có tới sáu nhà muốn tới cầu thân con, còn nói toàn là những nhà mà mẫu hậu muốn giết, cho nên cầu thân con là để hi vọng mẫu hậu tha cho bọn họ."
"Con không muốn tới Lạc Dương đâu.”
Vân Sơ vỗ vỗ lưng đứa bé đáng thương này, không nói cũng biết chủ ý do ai đưa ra.
Quả nhiên Vân Na nói luôn:" Nếu không tránh được thì cứ đồng ý, đợi đêm tân hôn, giết luôn tân lang rồi làm quả phụ. Ở Đại Đường này, công chúa quả phụ là khoái hoạt nhất, có khi lại còn có rất nhiều gia sản ..."
Nói tới đó phát hiện ánh mắt ca ca trở nên nguy hiểm, Vân Na xoay người chạy rất dứt khoát, vì mỗi lần ca ca nhìn như thế là đang muốn đánh mình, không thể sai được.
Khi Vân Sơ rời nhà đi làm thì Vân Na đang nằm trong lòng Ngu Tu Dung vừa xoa mông khóc nức nở, nàng không hiểu, rõ ràng là chủ ý hay, sao ca ca lại đánh nàng đau như thế.
Nàng nói có gì sai đâu, rất nhiều công chúa quả phụ ở lại Trường An sống vô cùng vui vẻ, chẳng có ai quản thúc cả, người ta thực sự sống cho ra một nữ nhân chân chính.
Nhất là Vĩnh Gia công chúa trước kia cùng Hạ Lan Tăng Gia tương thân tương ái nhiều năm lại càng khiến nữ tử hâm mộ.
Hai người này hết sức thanh bạch, không ngủ cùng phòng, thuần túy chỉ yêu trên tinh thần thôi.