Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 991 - Q5 - Chương 008: Vân Na Phấn Đấu.

Q5 - Chương 008: Vân Na phấn đấu. Q5 - Chương 008: Vân Na phấn đấu.

Sáng nay đánh Vân Na một trận, kỳ thực trong lòng Vân Sơ cũng không thoải mái gì, may mà có người Ba Tư tiến cống táo cho hoàng đế, y lấy một túi về dỗ muội muội.

Dù đây là tội nếu nói lớn lên là đại bất kính, là phản nghịch phải bêu đầu giữa chợ, Vân Sơ vẫn làm đấy.

Vốn muội muội lớn rồi, không nên đánh nữa, nhưng mà gần đây Vân Na toàn làm những chuyện gợi đòn.

Táo của người Ba Tư không phải là ngon, chỉ lạ miệng thôi, vận chuyển từ Ba Tư tới đây, dù thương nhân đã hết sức giữ gìn, vỏ táo vẫn đã nhăn nheo.

Táo của người Ba Tư không nhiều, Vân Sơ chẳng lấy hết được, dù sao để tiến cống mà, hoàng đế có ăn không là chuyện của hắn, tiến cống thì vẫn phải tiến cống.

Vân Sơ về tới nhà nhìn thấy Vân Na như con khỉ ngồi ở bức tường thấp của hoa viên khóc thút thít.

Ngu Tu Dung nói nhỏ:" Nghe thấy chàng về mới khóc."

Vân Sơ đưa táo cho Ngu Tu Dung, bảo nàng đi rửa, y tới bên Vân Na, kẹp nàng vào nách đưa về phòng.

"Cho huynh biết, đây là lần đầu tiên trong ba năm qua huynh đánh muội." Vân Na bị ném lên giường ngồi bật dậy:" Còn dùng đai lưng quất."

Vân Sơ không nói gì cả.

Ngu Tu Dung rửa xong táo mang vào nhét vào tay Vân Na:" Ca ca muội mang về cho muội ăn đấy, ngoài kia không có đâu."

Vân Na vừa cắn một miếng đã nhíu mày:" Không ngon."

Ngu Tu Dung vội nói:" Đây là cống phẩm, ca ca muội chuyên môn trộm cho muội ăn đấy."

Vân Na nghe tẩu tử nói vậy mới nể mặt ăn hết quả táo.

Vân Sơ từ đầu tới cuối không nói gì cả, một khi y dỗ dành, vậy trận đòn đó uổng phí.

"Muội có thể đi thăm Lý Hoằng không?" Vân Na ăn táo xong, cẩn thận hỏi Vân Sơ:

Vân Sơ lắc đầu:" Ba tháng nữa là Lý Hoằng đại hôn, muội đi không thích hợp."

"Muội chỉ muốn xem hắn thành thân."

Vân Sơ thở dài đi tới ôm Vân Na vào lòng:" Chuyện này nói cho cùng là ca ca không đúng, hồi nhỏ đáng lẽ không nên dung túng cho hai đứa như thế."

Vân Na rất hưởng thụ được nằm trong lòng ca ca, được ca ca dỗ dành:" Thôi tiên sinh nói nam nhân đều là thứ hạ tiện, muội mà càng tỏ ra hiểu chuyện thì, thì Lý Hoằng càng aảy náy, càng coi trọng muội, yêu cầu muội đưa ra, hắn sẽ càng nghĩ cách hoàn thành."

"Huynh nghĩ mà xem, trước nay luôn là Lý Hoằng có lỗi với muội, muội chẳng co lỗi gì với hắn. Có phần tình cảm này, về sau hắn không cách nào vứt bỏ Phật quốc."

"Hầu gia viết thư nói, sức khỏe ông kém lắm rồi, sau này e không giúp được muội nữa, Huyền Trang đại sư nói, thái độ của hoàng gia với Phật quốc đang thay đổi, chúng ta cần tìm chỗ dựa mới."

"Lý Hoằng chính là chỗ dựa của muội, tuy bây giờ lời của hắn không có ý nghĩa, những có thể đợi tới ngày lời hắn có thể định đoạt."

"Khi đó Phật quốc chết bao nhiêu người mới xây dựng lên, mới thực sự bén rễ ở Tây Vực."

Vân Sơ vuốt mái tóc đã hoàn toàn chuyển sang màu nâu đậm mượt mà của Vân Na:" Còn muội thì sao??"

Vân Na ngẩng đầu lên cười:" Muội là Phật nữ mà, tất nhiên phải phổ độ chúng sinh."

Vân Sơ gật đầu:" Nếu muội đã xuất phát điểm là Phật quốc, vậy đây là chuyện chính trị, ta hi vọng muội đừng để bị tình cảm làm mê muội, hết thảy phải xuất phát từ lợi ích thực tế."

"Có cần ta đi với muội một chuyến không?"

Vân Na dứt khoát nói:" Lạc Dương không tốt, ca ca tới sẽ gặp rất nhiều phiền toái, muội dẫn theo võ tăng chùa Thiếu Lâm, lấy danh nghĩa hoằng pháp ở chùa Bạch Mã, cho những bách tính đã chết vì vụ dẫm đạp."

"Phật là Phật, không nên để thứ khác xen vào là tốt nhất."

Vân Sơ thấy đau lòng, muội tử mình yêu thương chuyến này đi làm siêu cấp trà xanh muội, muốn làm Lý Hoằng vĩnh viễn nợ mình, đóng cái đinh cuối cùng vào quan tài tình cảm giữa mình và Lý Hoằng.

Sau này chỉ luận lợi ích, không nói chuyện khác.

Vân Na đã trưởng thành rồi, tuy bình thường tính cách rất trẻ con, nhưng ở việc lớn, đã có suy nghĩ riêng, có góc độ nhìn nhận sự việc riêng, Vân Sơ không quản được nữa. Có lẽ trận đòn này là lần cuối cùng Vân Sơ dùng quyền lực của huynh trưởng.

Trẻ nhỏ luôn đáng yêu ... Vân Sơ vẫn nhớ rất rõ lúc Vân Na rúc ào trong áo da của y trải qua mùa đông lạnh. Cái mặt bẩn thỉu luôn nhìn y, luôn há mồm đợi y cho ăn.

Trước khi Vân Sơ rời bộ tộc người Tắc, đều toàn lực nghĩ cách nuôi lớn đứa bé trong lòng.

Khi đó vẻn vẹn vì sinh tồn đã đủ Vân Sơ không rảnh chú ý tới bất kỳ cái gì. Có điều nói ra, vì phải nuôi Vân Na, cho nên y mới không rảnh suy nghĩ linh tinh, cuộc sống tuy gian khổ nhưng thanh thản.

Bây giờ đã bé đó đã lớn, có suy nghĩ riêng, nếu cứ một mực ép nó phải làm theo ý muốn của mình, sẽ khiến Vân Na đau khổ. Mặc dù Vân Na nhất định sẽ làm theo yêu cầu của y, nhưng đó không phải là kết quả Vân Sơ muốn.

Nhiều khi sứt mẻ giữa người thân từ đó mà ra.

Vân Na là người Tắc, dù lớn lên cùng Vân Sơ, dù trưởng thành ở Đại Đường cũng không xóa nhà được dấu ấn trên người nàng. Nàng khác đại bộ phận nữ tử Đại Đường, đó là tính độc lập.

Thứ không có được sẽ không ủy khuất bản thân, càng không vứt bỏ tự tôn hạ mình với người khác.

Nếu Lý Hoằng dùng lễ nghi long trọng nhất tới cuối Vân Na, có tám phần Vân Na sẽ đồng ý.

Nhưng chuyện đó là không thể, Vân Na cũng sẽ không vì thế mà đau khổ.

Lý Hoằng sắp đại hôn rồi, hắn không mời Vân Sơ, tức là hắn thấy hôn sự này không cần được sư phụ chúc phúc, có hay không cũng thế.

Từ trong thư của Lý Hoằng, Vân Sơ cảm thụ được sự sa sút.

Mùa tuyết của Trường An đã qua đi, nhiệt độ không tăng lên, ai ai cũng mong mùa xuân tới nhanh, để bọn họ cởi chiếc áo dầy nặng nề, đổi áo mùa xuân mong nhẹ, lên Bá Kiều đung đưa như liễu trước gió.

Phía đón nắng của Thái Cực Điện, một mảng xanh xuất hiện ở chân tường, chưa đợi chúng lan đi loan báo tin mùa xuân đã bị nô phó của Dịch Đình cung diệt trừ rồi. Tuy hoàng đế không còn ở đây nữa, nhưng người hắn để lại vẫn bảo vệ tôn nghiêm của hoàng đế.

Vân Na cưỡi ngựa dẫn theo cỗ hương xa đi Lạc Dương, lúc lên đường, tinh thần phấn chấn, chẳng có chút bi thương nào.

Đó là hiệu quả từ sự giáo dục của Thôi Dao, nếu như mình không vui, vậy đem sự khó chịu đó phát tiết lên người làm mình không vui, Thôi Dao gọi đó là ... Cao quý!

Khi Vân Na đi người tiến chân rất đông, lúc đó thành Trường An có tuyết nhỏ, Vân Sơ muốn tặng cho muội tử một bài thơ về tuyết để tăng thêm tinh thần cho chuyến đi. Nhưng Vân Na không cần, nàng hôn chụt lên trán Vân Sơ rồi cưỡi ngựa ô chuy phong đi, tuyên bố, nếu Lý Hoằng nguyện ý lên cỗ xe đó theo nàng đi, nàng sẽ thực sự yêu hắn.

Vân Sơ thấy Lý Hoằng không thể nào lựa chọn như thế, Ôn Nhu nghĩ tương tự, Địch Nhân Kiệt thấy dứt khoát không thể nào có chuyện như vậy. Về phần đám Ngu Tu Dung và lão bà của Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đều bảo Vân Na đang nằm mơ nói mộng.

Có điều tuổi trẻ mà, đôi khi có suy nghĩ điên rồ là bình thường.

Bình Luận (0)
Comment