Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 992 - Q5 - Chương 009: Câu Chuyện Bên Bàn Ăn.

Q5 - Chương 009: Câu chuyện bên bàn ăn. Q5 - Chương 009: Câu chuyện bên bàn ăn.

"Nếu Vân Na thực sự đưa được Lý Hoằng về thì hay quá."

Lúc người Vân gia ngồi quây quần bên cái bàn lớn ăn cơm tối, đột nhiên Thôi Dao nói một câu như vậy:" Nếu Lý Hoằng theo Vân Na, thiếp thân sẽ không hận Lý thị bọn họ nữa, ít nhất Lý thị bọn họ có một con người chân chính."

Chỉ nữ tử cá tính như Thôi Dao mới dám nói ra những lời như vậy.

Cơ mà mọi người đều biết chuyện đó không thể xảy ra được, cho nên chẳng ai biết phải đáp ra sao.

Thôi Dao nói thế chẳng qua vì tiếc cho Vân Na.

Vân Cẩn không quan tâm chuyện người lớn, cứ cắm mặt ăn, gần đây cơm nước trong nhà quay lại giống trước kia rồi, nó thấy nên tranh thủ ăn nhiều chút. Vân Cẩm rõ ràng đang giả vờ ăn, tai dựng lên nghe người lớn nói chuyện, có điều rõ ràng không hiểu gì.

Vân Loan thì không cần nói nữa, đang vừa ăn vừa đánh trống thổi kèn phun phì phì kia kìa.

Lý Tư đặt đũa xuống, giọng ỉu xìu:" Con cũng nhớ thái tử ca ca."

Ngu Tu Dung phũ phàng nói:" Nhớ cũng chẳng ích gì, họ có chuyện lớn phải làm, sự nhớ nhung của một tiểu nữ tử không đáng nhắc tới."

Lý Tư kiêu ngạo ngẩng đầu lên:" Con là công chúa Đại Đường, không phải người bình thường, nên con nhớ nhung rất quan trọng."

Thôi Dao ngọt nhạt nói:" Dễ thôi, ngươi chỉ cần tới hoàng cung nói lớn, muốn tới Lạc Dương thăm ca ca, đám nô tài Lý thị sẽ lo liệu vô cùng chu đáo. "

Lý Tư mũi hừ khẽ:" Đệ tử có ngốc đâu, chuyện đệ tử cần làm bây giờ là giấu mình đi, để phụ hoàng, mẫu hậu quên đi sự tồn tại của mình, chứ không phải là xuất hiện trước mặt bọn họ, thành công cụ họ tùy tiện kiếm một người làm phò mã cho đệ tử."

Thôi Dao hứng thú hẳn, nha đầu này cũng biết suy nghĩ rồi đấy, khích:" Nếu thế người ta sẽ không để ý tới suy nghĩ của ngươi, phải suy nghĩ của công chúa mới có giá trị."

"Sư phụ khích tướng không có tác dụng đâu, gần đây đệ tử đọc Binh pháp Tôn Tử nên thông minh lắm."

Thôi Dao không tin Lý Tư mà lại đi đọc binh pháp, càng không tin nó đọc có thể hiểu được, quay sang Vân Sơ:" Quân hầu dạy bọn chúng cái gì mà bây giờ thiếp thân không dễ lừa nữa rồi."

Vân Sơ đưa tay sờ mái tóc gài đủ món trang sức của Lý Tư:" Ta chỉ dạy chúng, trẻ con Vân gia phải mặt dày một chút."

Lý Tư gật đầu lia lịa phụ họa.

Thôi Dao cười:" Đúng là gia học sâu xa mà."

Kỳ thực Lý Tư đầu tuy to nhưng chẳng thông minh, đừng nói so với ca ca nó, mà so với Vân Cẩm còn nhỏ cũng kém quá xa, cho nên Vân Sơ chỉ dạy nó vài yếu quyết rất nhỏ.

Thứ nhất, bất kỳ ai xúi bẩy nó làm việc gì, dù nghe hay tới đâu cũng không làm, đó là kẻ xấu, phải dứt khoát từ chối.

Thứ hai, khi cha mẹ không có ở bên cạnh, bất kỳ ai tới bắt chuyện, cứ giả ngốc là được.

Chỉ hai điều này thôi tin rằng nó ở vào thế bất bại rồi, ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian, đợi nó đem chuyện nói cho người lớn.

Ngu Tu Dung bấy giờ mới nói vào:" Cô không cần lo cho Vân Na, đứa bé đó tuy ngây thơ sông thông minh lắm, lúc ở Tây Vực cũng xem như từng trải không ít rồi. Lần này nó tới Lạc Dương không phải chỉ là chuyện của bản thân, còn liên quan tới Phật môn Tây Vực, sẽ không để chuyện cá nhân ảnh hưởng đâu."

"Lần thủy lục đại hội này, cao tăng Phật môn sẽ quy tụ ở Lạc Dương, một lực lượng to lớn như thế, xem hoàng đế có dùng không?"

"Không sợ kết cục như thế gia à?"

"Đằng nào cũng không phải đối thủ, sao không mau chóng tiêu trừ hoài nghi."

Vân Sơ nhìn hai nữ nhân ngồi trên bàn cơm chỉ điểm giang sơn, cảm giác rất tốt, tuy các nàng chẳng ảnh hưởng được tới việc gì, cũng chẳng giúp được gì, song làm cuộc sống thêm phong phú cũng tốt.

Ngu Tu Dung đắc ý khoe khoang kiến thức một hồi rồi quay sang nhìn Vân Sơ:" Chưởng quầy tửu phường Tân Phong tới tìm quản gia, nói là muốn lập xưởng ở Tửu Tuyền, bán rượu ra quan ngoại. Chàng nói chuyện này có được không?"

Vân sơ cau mày:" Lương thực phía Tửu Tuyền, Sa Châu nuôi miệng ăn còn không đủ, lấy đâu ra đi nấu rượu?"

"Cam Châu có lương thực mà, tên Lâu Sư Đức phụng lệnh mang lương thực tới Trường An lần trước chính là người giật dây phía sau."

"Ồ, Lâu Sư Đức truân điền ở Cam Châu, sao lại tới Tửu Tuyền mở xưởng?"

"Chưởng quầy nói, nấu rượu ở Cam Châu không có lợi cho thanh danh của thái tử." Ngu Tu Dung nhỏ giọng nói, không để đám trẻ con nghe:

Vân Sơ không hiểu Lý Hoằng sao thiếu tiền tới mức làm chuyện này.

Ngu Tu Dung tiếp tục thì thầm:" Thiếp cũng thấy chuyện này bất thường, cho nên truy hỏi, theo như tên chưởng quầy kia nói, Lâu Sư Đức không muốn thái tử nợ tiền muội tử nhà ta, muốn nhanh chóng trả lại."

Vân Sơ tay gõ nhịp lên bàn:" Năm xưa bí phương thuốc sát trùng đã đưa lên thiếu phủ giám, Lâu Sư Đức được thì hắn cứ làm, nhà ta chỉ làm thuốc sát trùng, không nấu rượu."

Ngu Tu Dung có được câu trả lời rõ ràng của trượng phu liền không nói nữa, quay sang gắp thức ăn cho mấy đứa con.

Vân Sơ ăn xong thì tới thư phòng, mùa xuân năm nay huyện Vạn Niên sẽ trồng bông trở lại, đây là việc lớn, cần y quyết rất nhiều việc.

Trường An kỳ thực còn rất nghèo, nên đề tài chủ yếu vẫn là kiếm tiền.

Tiểu hộ dạy con cách kiếm tiền, còn đại hộ dạy con cách giữ mạng.

Lư Chiếu Lân rõ ràng là được Lão Lư dạy rất tốt, khi lần nữa gặp lại Vân Sơ, chẳng những không có chút thù hận nào, lại còn thêm chút sùng bái.

Thiếu niên mười lăm tuổi, tay áo phất phơ đứng trong gió lạnh đầu xuân, trừ gò má đỏ bừng vì lạnh, đôi mắt vừa đen vừa sáng, trông rất có tinh thần.

Hắn hiện là giám sinh Quốc tử giám, chuẩn bị tham gia khảo thí năm nay.

Mọi năm triều đình chỉ lấy 13 người, năm nay sẽ khác, nghe nói là sẽ lấy thêm hơn trăm người.

Đại Đường vốn không thiếu quan viên, nhưng năm ngoài Hà Bắc bại lộ vụ án thông đồng mưu phản kinh người, quan viên bị liên lụy tới hơn 237 người.

Tất cả đều bị tống vào ngục.

Đúng thế, tống hết vào ngục, không phân biệt thủ phạm chính hay tòng phạm gì hết, tất cả chỉ có một kết cục, chặt đầu.

Hà Bắc thiếu quan viên thì điều từ nơi khác tới, nhưng chẳng có quan viên nào muốn tới mảnh đất nguy hiểm đó, suốt từ Tiền Tùy tới giờ, phản tặc nơi đó như rau hẹ, cắt đợt này mọc đợt khác.

Ai mà dám tới nơi hôm nay vì uống rượu với một người, mai hắn mưu phản kéo cả nhà mình theo.

Lư Chiếu Lân sau khi thương lượng với tổ phụ, thấy đây là một cơ hội tốt, nếu như tới Hà Bắc làm quan bây giờ, chỉ cần không có sai sót, làm quan ở đó sẽ thăng tiến rất nhanh.

Lư thị liên hệ với hoàng tộc vô cùng chặt chẽ, đại tộc khác đi Hà Bắc làm quan e gặp bất trắc, Lư thị thì không sợ.

Bởi thế lần này có tới ba mươi người của Lư thị tham gia khoa khảo, bọn họ định thông qua con đường chính quy tiến vào quan trường, xem như rất hiểu lòng hoàng đế.

Lư Chiếu Lân không hề lo lắng chuyện khảo thí, hắn thấy mình đỗ tiến sĩ là chuyện hiển nhiên.

Bây giờ khiếm khuyết của hắn là không biết cách quản lý địa phương, nên thông qua sự tiến cử của Hứa Kính tông tới huyện Vạn Niên làm quan chính sử.

Đây không phải danh xưng chính thức của quan viên, mà là một khái niệm do Hồng lư tự đưa ra, trước kia quan chính sử thường đều là người ngoại quốc đảm nhận.

Nếu Lư Chiếu Lân đi theo con đường chính quy mà tới, Vân Sơ không làm khó, để hắn đi theo Lưu chủ bạ quan chính.

Bình Luận (0)
Comment