Mùa xuân của Trường An tới quá đột ngột, đất ngoài ruộng còn chưa ấm lên, thời gian làm đất đã tới.
Huyện Vạn Niên đã hơn ba năm rồi không trồng bông, ba năm này xung quanh đa phần trồng các loại tạp lương như đỗ. Vì vậy sức đất đã khôi phục, lại lần nữa lại có thể trồng bông, tin này đưa ra ai nấy háo hức trông đợi.
Vân Sơ là người thù dai lắm, những nông phu ba năm trước đâm sau lưng y, khiến mùa vụ năm đó thất bát, năm nay sẽ không được trồng bông.
Còn những người thật thà, thà tổn thất cũng vẫn đi theo bước chân Vân Sơ, năm nay tất nhiên có thể trồng bông. Hơn nữa trước khi trồng bông, quan phủ đã phát lương cho lương thực cả năm.
Trồng bông lợi nhuận kinh người, chỉ cần nông phu trồng bông ba năm thì có thể kéo dài khoảng cách với người không trồng bông, đây là khoảng cách giữa giàu và nghèo.
Ở Đại Đường, năm được mùa cũng chỉ đảm bảo no bụng nhất thời mùa thôi. Còn trồng bông, khởi điểm đã là no ấm rồi, chỉ cần bông mọc thuận lợi, thường là sẽ lãi gấp năm lầm trồng lương thực.
Lư Chiếu Lân tất nhiên cũng phát hiện ra điểm này, liền tìm Lưu chủ bạ hỏi, vì sao lại có sự phân biệt đối xử như thế
Lưu chủ bạ đáp:" Chuyện này không phải do yêu ghét cá nhân, không phải do báo thù, mà là để nâng cao chữ tín của quan phủ. Tránh lần sau quan phủ yêu cầu bách tính làm gì, họ không nghe lời."
Lư Chiếu Lân tán thưởng:" Huyện tôn cao tay, bách tính chỉ cần bảo sao nghe vậy là được, đâu tới lượt chúng chất vấn quyền uy quan phủ chứ."
Đừng thấy hắn phụ họa Vân Sơ, nhưng Lưu chủ bạ nghe là biết quan niệm chăn dân của kẻ này khác với huyện tôn.
Huyện tôn trừng phạt những người kia, vì biết bách tính ngu độn, lấy đạo lý lớn ra nói với họ vô ích, phải để họ có được bài học sâu sắc, bọn họ mới hiểu ra.
Cùng là một cách làm, nhưng mục đích khác hoàn toàn, sinh ra kết quả khác nhau.
Bởi thế vốn Lưu chủ bạ vốn định dạy bảo Lư Chiếu Lân thật tôn, xem có thể nâng cao quan hệ với Lư gia không.
Giờ xem ra không cần rồi.
Đám người đại gia sĩ tộc coi học vấn bản thân quan trọng hơn tính mạng, không phải ông ta có thể thay đổi.
Vân Sơ chẳng biết một câu nói khiến cuộc đời Lư Chiếu Lân rẽ sang con đường hoàn toàn khác. Hôm nay là ngày thương đội Vân gia lên đường đi Tây Vực, Ngu Tu Dung đang điểm tướng xuất chinh, y muốn về xem sao.
An bài xong chuyện trồng bông, Vân Sơ vội vàng về nhà, chuyện còn lại đã có Lưu chủ bạ với tư lại lo rồi.
Nay huyện Vạn Niên đã có một đội ngũ thuần thục, không có Vân Sơ cũng không sao, y có mặt ở huyện nha kỳ thực là để làm thần trừ tà.
Để làm quan viên các cấp an tâm, để những kẻ có ý đồ không dám nhòm ngó.
Chỉ cần có huyện tôn trong quan thự, không ai phải lo cho an nguy của mình, đây không phải là trò cười, nhìn chuyện triều đình làm đi.
Trước kia triều đình xử lý quan viên đều tìm con ngựa hại bầy để diệt, giờ thì khác rồi, chỉ cần phát hiện ra chỗ nào không ổn là diệt luôn cả bầy ngựa, không nể nang gì hết.
Chu Tước đại nhai, người qua kẻ lại không dứt, dương liễu trồng hai bên đường trổ ít tròi non, lay động trong gió.
So với tùng bách xanh thẫm gần những hào trạch, Dương Liễu luôn thêm chút nhu tình.
Hai mươi bón con trâu nằm dọc hai bên đường, dập dờn dưới ánh nắng, như muốn khoe khoang mức độ giàu có của tòa thành này.
Nay người Trường An đã quen với sự tồn tại của hai mươi ta con trâu này rồi, chỉ có đám nhà quê vùng ngoài tới mới tới sờ soạng khắp người trâu, hận không thể cắn một miếng mang về.
Ân Nhị Hổ vội vàng chạy tới phường Tấn Xương, đến giờ hắn vẫn không hiểu mình vì sao lại trong danh sách rời Trường An đi mua bán.
Nhiều năm trước Ân Nhị Hổ cho rằng mình là tử sĩ Vân gia, mà đúng là hắn làm rất nhiều việc mà tử sĩ mới làm, nhưng cho tới tận bây giờ, hắn vẫn lành lặn.
Năm năm qua, hắn thăng chức từ một tiểu chưởng quầy của Nhà ăn lớn thành đại vưởng quầy phụ trách mua bán, hắn liền sản sinh hoài nghi thân phận của mình.
Không ai dùng tử sĩ như thế.
Trong nhận thức của hắn, tử sĩ là con chó dữ do gia chủ nuôi, bình thường cho ăn no, một khi gia chủ cần cắn ai thì thả ra.
Từ sau khi biến thành đại chưởng quầy mua sắm, Ân Nhị Hổ phát hiện ra, mình hình như biến thành đại chưởng quầy mua sắm thật rồi, vì việc hắn làm chỉ liên quan tới mua sắm, rời xa công việc của tử sĩ.
Sau khi tới nhà ăn lớn của phường Tấn Xương, đi đường nhỏ tới tiểu học đường, hôm nay học đường hưu mộc, phu nhân mượn dùng học đường để an bài kế hoạch thương nghiệp.
Vân gia hiện có 20 đại chưởng quầy, khi Ân Nhị Hổ tới nơi mới phát hiện còn một phần đại chưởng quầy chưa tới, phu nhân cũng không thấy đâu. Hắn thở phào, vậy là chưa tới muộn, tự rót trà cho mình, uống liền ba chén.
Nhị phì chưởng quầy của Nhà ăn lớn cứ hay cười với hắn, Ân Nhị Hổ quay đầu đi, ai cũng biết vị chưởng quầy béo gần 40 tuổi này muốn tìm nam tử địa vị tương đương trong nội bộ Vân gia kết thành phu thê, sinh ra đại chưởng quầy có địa vị cao hơn.
Lưu Phương chưởng quầy xưởng thuốc sát trùng huých vai Ân Nhị Hổ:" Nhị Phì nhìn ngươi đấy."
Ân Nhị Hổ chuyên tâm uống trà:" Ta có nữ nhân rồi."
Lưu Phương cười dâm:" Nhưng nữ nhân đó lại không phải là phu nhân của ngươi, Nhị Phì đánh tiếng rồi, chỉ cần hai người thành một đôi, nữ nhân kia sẽ thành tiểu thiếp có danh có phận của ngươi."
"Ta còn nghe nói Nhị Phì đi cầu xin phu nhân nhiều lần rồi, chẳng may phu nhân đồng ý thì ngươi không thoát đâu."
"Có điều Nhị Phì mấy năm qua kiếm nhiều lắm, nếu ngươi đồng ý, ta bảo a gia ta an bài, để ngươi ôm lợn vàng về."
Ân Nhị Hổ đảo mắt sang:" Sao ngươi không cưới?"
Lưu Phương tham lam nhìn Nhị Phì:" Người ta chê ta không đủ anh vũ."
Khi hai người đang châm chọc nhau thì Thôi ma ma và Lưu Nghĩa đi vào ngồi ở trên cùng, chỉ nghe ông ta hắng giọng:" Tới đủ chưa, đủ rồi thì bắt đầu họp."
Thôi ma ma rất bất mãn:" Chỉ có mỗi hai mươi người thôi mà không tới đủ được."
Lưu Nghĩa không giận:" Thiếu bốn người, bọn họ sẽ bị phạt."
Ân Nhị Hổ đợi quân hầu tới ra lệnh.
Nhưng phu nhân tới, quân hầu không tới, nghe phu nhân công bố các loại hoạt động thương vụ năm nay, tâm tư hắn lại nghĩ tới Tú Nương đang ở nhà.
Nếu năm nay vẫn chỉ có nhiệm vụ thương nghiệp như mọi năm, vậy nên chăng để lại cho Tú Nương một đứa con.