Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 228

Bầu không khí đang vui vẻ trở nên ngột ngạt đến cực độ.

Lưu Nhã Đình rất nhanh đã tiến đến gần, nhìn sắc mặt có phần nhợt nhạt tiều tụy của Lâm Hạo trong lòng vô cùng lo lắng và xót xa.

Tất cả đều là vì cái con hồ ly tinh trước mặt, cứ như ác quỷ hút máu bám chặt lấy anh không buông nên anh mới thành ra bộ dạng này, vậy mà anh còn mê muội cố chấp.

Nếu như đổi ngược là cô ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh thì anh đã không xảy ra chuyện, mà nếu có, nhất định cũng sớm đã khỏe lại rồi…

Lâm Hạo vốn dĩ là của cô, nếu như ngày trước Phương Ly này không xuất hiện thì khi gặp lại anh đã cho cô cơ hội làm lại từ đầu, nếu sau sáu năm cô ta không quay về thì cô đã không đi đến bước đường ngày hôm nay.

Chẳng những bị cướp đi em gái ruột thịt, bị cướp đi người mình yêu mà giờ đây đến sự nghiệp cũng không biết còn có thể trụ được đến bao giờ.

Tất cả những thứ khiến cô có thể ngẩng cao đầu khi đứng trước mặt người khác đều sắp sửa mất hết, mất hết rồi…

Không còn nghi ngờ gì nữa, Phương Ly, cô ta chính là khắc tinh của cô, sinh ra trên đời là để ngăn cản cô có được hạnh phúc.

Và rồi Lưu Nhã Đình ngơ ngác chết sững, cổ họng tắc nghẽn khi ánh mắt lướt tới nơi cánh tay Lâm Hạo đang bị người con gái cô căm hận nhất ôm chặt, sau đó bàn tay còn lại của anh cũng đưa lên nắm lấy tay cô ta như một sự trấn an tuyệt đối.

Quan trọng là thứ tượng trưng cho sự gắn kết bền chặt giữa vợ và chồng, tượng trưng cho lời hẹn thề suốt đời suốt kiếp đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ và được lồng khít vào ngón tay hai người họ.

Đá kim cương tinh xảo vô cùng…

Nhìn thoáng qua liền biết đây là một cặp nhẫn cưới…

Đó là thứ cô khát khao biết bao nhiêu trong mỗi giấc mơ…

Thứ mà cô luôn muốn chạm đến dù có phải trả cái giá thế nào…

Làm sao có thể dễ dàng thuộc về cô ta như vậy…

Ánh mắt Lưu Nhã Đình ánh lên sự ghen ghét đố kị không gì che lấp được.

Không đâu, nhất định là Phương Ly đã dùng cách nào đó buộc anh ấy phải đeo vào, nhất định là vậy.

Sau vài phút cố trấn tĩnh lại, làm như Phương Ly vốn không tồn tại ở nơi này, Lưu Nhã Đình hướng về phía Lâm Hạo, hơi mím môi rồi đột nhiên cất tiếng

- Sao anh có thể cùng Phương Ly này ở chung một phòng trong bệnh viện lớn thế này được chứ? Đó là chủ ý của cô ta đúng không? Em biết anh không phải như vậy mà. Lỡ người ngoài bắt gặp sẽ nghĩ thế nào? Mà…anh đã đọc báo sáng nay chưa? - Lời nói của cô ta chậm rãi, nhưng từng câu từng chữ đều giống như mũi dao găm sắc lạnh

- Không có hứng. - Lâm Hạo lạnh nhạt mở miệng rồi nắm chặt tay Phương Ly xoay người về hướng khác - Kệ cô ta, chúng ta đi!

Lưu Nhã Đình tức tốc chạy đến chặn đường cả hai, mở khóa lấy trong túi xách màu đỏ ra một tờ báo đưa ngang tầm mắt Lâm Hạo, vừa gấp gáp, thái độ vừa đầy vẻ giễu cợt mỉa mai

- Tin nóng hổi đó! Em đoán chắc rằng Phương Ly cô ta đã nói với anh là không tình nguyện gả cho anh Giang Tuấn mà bị anh ấy ép buộc phải đám cưới, rồi thì sẽ tìm cách hủy hôn để ở bên anh đúng không? Nhưng sự thật chính là thế này đây!

Phương Ly cứng đờ người khi đưa ánh mắt tới dòng tít to đùng, trống ngực không ngừng đập thình thịch, muôn phần hoảng hốt, cô đưa tay giật lấy tờ báo và tiếp tục đọc.

Đây…đây là…

Phản ứng này của cô lại khiến Lưu Nhã Đình hiểu ra ý khác, khóe môi cô ta cong lên nụ cười đắc chí.

Cô ta thật không ngờ hôm qua chỉ bận việc không có ở bệnh viện một ngày mà Phương Ly này đã bỏ lại Lâm Hạo, lẻn ra khỏi đây để về bên cạnh anh Giang Tuấn và chụp những tấm ảnh gây nhức mắt kia (nhức mắt chỗ nào vậy?).

Đúng là hạng lẳng lơ không biết xấu hổ.

Giờ sự thật đã phơi bày rồi.

Ảnh cưới ôm ôm ấp ấp đủ kiểu, tình chàng ý thiếp thế kia, xem cô ta còn chối đi đâu được!

Đập vào mắt Phương Ly là những bức ảnh chụp một đôi cô dâu chú rể đang khoác lên mình bộ lễ phục xa hoa lộng lẫy.

Bầu trời bao la, mặt biển xanh mênh mông sâu thẳm, nắng sớm dịu dàng phủ quanh hai người tạo nên khung cảnh đẹp mộng ảo đẹp đẽ vô cùng.

Từng cái ôm, từng ánh nhìn âu yếm giữa họ nhất là xuất phát từ chú rể đều khẳng định tình tha thiết sâu đậm khiến bất kì ai nhìn vào đều có cảm giác trống ngực đập thình thịch, như đang đắm chìm trong giấc mộng về một câu chuyện cổ tích giữa đời thường.

Tuy nhiên…

Đây không phải là điểm cốt lõi.

Quan trọng là, cô dâu đó…gương mặt không sai khác cô một điểm nào…

Là chị Vân Hà thật sao?

Chị ấy đang làm gì thế này, tại sao lại cùng Giang Tuấn chụp hình cưới trong khi chị đã nói trở về bên anh ấy là để giải quyết mọi chuyện?

Lẽ nào là bị ép buộc, Giang Tuấn đã làm gì để ép buộc chị ấy làm điều mình không muốn? Chị Vân Hà có gặp chuyện gì không hay không?

Sắc mặt Phương Ly tái nhợt, hàng trăm câu hỏi mang theo nỗi lo lắng ngổn ngang trong lòng cô.

Nhận ra điều đó, Lâm Hạo ôm chặt đôi vai cô rồi đôi môi gần như ghé chặt vào tai, nhẹ nhàng nói những lời trấn an khiến cô bình tâm trở lại

- Đừng lo, anh rất hiểu cậu ta. Vẻ mặt như vậy chứng tỏ cậu ta vẫn chưa hề biết việc chị hai em đang đóng giả, với lại Vân Hà là người cẩn thận, cô ấy làm như thế nhất định là có suy tính của mình. Vài bức ảnh chẳng nói lên điều gì đâu!

Những lời này, dĩ nhiên là Lưu Nhã Đình không hề nghe thấy.

- Nhưng…em…thấy lo lắm…

- Đừng lo, có anh ở đây!

Phương Ly trong lòng cầu xin ông trời đừng để chị hai gặp bất kì chuyện không hay hoặc là chịu đựng thiệt thòi gì.

Quay sang Lưu Nhã Đình, đôi mắt và lời nói của Lâm Hạo đều đột ngột biến đổi

- Cô có thể đi được rồi. Từ giờ đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!

Đối diện với ánh mắt giá băng lạnh lẽo không chút gợn sóng nào của Lâm Hạo nhìn mình, cũng như trông anh không có vẻ gì là tức giận hay khó chịu khi thấy thứ đáng kinh tởm vừa rồi, chỉ có sự lãnh đạm tột cùng dành cho cô, Lưu Nhã Đình sửng sốt không cách nào tin được.

Anh sao có thể…

Không quan tâm như thế…

Còn dịu dàng ôm ấp dính chặt vào Phương Ly đó, an ủi cô ta, cứ như thể cô ta đang chịu đựng ủy khuất vì bị vu oan giá họa.

Lý nào lại như vậy được?

- Lâm Hạo, anh cảm thấy những bức ảnh này là giả sao? Anh có thể cho người điều tra, chúng hoàn toàn là thật…Cũng chỉ mới được chụp vào buổi sáng hôm qua! - Lưu Nhã Đình chỉ nghĩ tới duy nhất một khả năng này

- Không cần! - Anh dứt khoát một tiếng, giọng nói lãnh đạm mang hàm ý cảnh cáo, trong ánh mắt ẩn chứa giá băng giận dữ. - Tôi chỉ cần cô lập tức biến mất khỏi đây!

Nỗi thù hận và tuyệt vọng đã khiến Lưu Nhã Đình như phát điên

- Anh nhất định phải tin em, Phương Ly này, dáng vẻ ngoan hiền yếu đuối như kẻ bị hại đó đều là đang đóng kịch trước mặt anh. Cô ta rốt cuộc có gì tốt chứ?! Chẳng qua chỉ là hạng con gái lẳng lơ mà thôi, không đáng để cho anh phải chịu như vậy! Chẳng những sớm thay lòng đổi dạ mà còn sinh cả con, sáu năm qua trong lúc anh ngày nhớ đêm mong cô ta thì cô ta đang vui vẻ sung sướng trong vòng tay người đàn ông khác. Giờ đây anh là nhân vật lớn, cô ta là phụ nữ sắp có chồng còn không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ đi quyến rũ anh, kề cận bên anh. Có bất kì quan hệ nào với cô ta đều là một sự sỉ nhục! Cứ thế này danh dự của anh, thậm chí của cả gia đình anh sẽ bị tiêu tan hết vì cô ta mất! Anh là người rất ghét bị phản bội nhưng tại sao anh lại dễ dàng tha thứ cho cô ta như vậy còn với em thì không. Trên đời này chẳng lẽ chỉ có một mình em làm sai hay sao?

Cô ta giống như vừa khóc vừa cười, vẻ mặt thống hận, con ngươi đỏ hoe

- Lưu Nhã Đình! Cô mau câm miệng cho tôi!

Lâm Hạo lạnh lùng cắt ngang lời cô ta, ngọn lửa trong mắt anh như đang bùng cháy

- Chẳng phải anh đã từng yêu em sao? Chỉ cần anh đừng chấp niệm hay nghe lời dụ dỗ của cô ta nữa, chúng ta với cả Ân Ân có thể quay về những ngày tháng vui vẻ giống như trước đây mà

- Có một câu tôi đã từng nói với cô nhưng cô không hề để tâm, bây giờ cô có muốn nghe không?

- …

- Cô đừng trốn tránh hiện thực nữa, chúng ta mãi mãi không thể quay lại với nhau đâu!

- Anh…

- Năm đó cô xuất hiện vào lúc mẹ của tôi vừa mới qua đời, tôi đã nghĩ cô là thiên sứ do bà phái đến bên cạnh tôi, cho nên tôi đã đặt rất nhiều tình cảm, sự trân trọng và hy vọng vào cô. Nhưng rốt cuộc…trải qua những chuyện sau đó thì tôi mới biết, ông trời đang cố gắng để thức tỉnh tôi trước suy nghĩ sai lầm này. Và cho đến khi gặp được Phương Ly, tôi mới biết thế nào là yêu một người. Điều khiến tôi hạnh phúc nhất là mỗi ngày đều được nhìn thấy nụ cười của cô ấy, nghe giọng nói của cô ấy và làm mọi chuyện để khiến cô ấy cảm thấy hạnh phúc. Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi, cho dù trước kia cô ấy có như thế nào, quá khứ đã xảy ra những chuyện gì, cho dù thật sự có như cô nói đi chăng nữa, Phương Ly có con với người khác, tôi cũng không để tâm đâu.

Lời nói của anh làm Lưu Nhã Đình chấn động, trong lòng vô cùng đau đớn.

Đối với anh, cô mãi mãi không có cách nào so sánh được với Phương Ly này hay sao?

Từng cơn gió thổi qua làm tung mái tóc đen tuyền của Phương Ly, một sự cảm động dịu dàng từ sâu thẳm trái tim trào ra khiến đôi mắt cô rưng rưng lệ.

Là nước mắt của hạnh phúc…

Lưu Nhã Đình trái lại hai bàn tay siết chặt, ánh mắt vô cùng tối tăm, sắc mặt như muốn nhảy bổ vào Phương Ly, âm thanh thống hận vang vọng khắp không gian

- Phương Ly, cô làm người thật quá tham lam. Cô đã có anh Giang Tuấn bất chấp quá khứ dơ bẩn đó vẫn yêu thương và muốn cưới cô làm vợ rồi, còn có cả Hoàng Di Mẫn lo liệu tất cả mọi thứ cho tương lai của cô, dù trời sụp xuống cũng luôn bảo vệ cô rồi, còn tôi, tôi có gì, tới một người cũng không có, cô đã có nhiều thứ như vậy, tại sao lại còn nhẫn tâm cướp đi Lâm Hạo của tôi!

Tuy là không muốn sinh chuyện tại chỗ này, nhưng thực sự Phương Ly cũng phải nổi cáu. Lâm Hạo khi nào là của cô ta cơ chứ?

Nhưng rồi cô lại nghĩ ra một chuyện, ánh mắt lóe lên tia sáng.

- Đủ rồi!

Lâm Hạo hét lên một tiếng. Anh không thể nghe thêm được nữa.

- Tôi cho cô hai lựa chọn, một là cút đi, hai là tôi sẽ làm cho cô không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi được nữa!

Nghe đến đó bàn tay Phương Ly từ cánh tay Lâm Hạo chầm chậm hạ xuống, sau đó nắm lấy bàn tay anh, mười ngón tay đan chặt.

Lòng bàn tay của cô ấm áp như ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp không gợn sóng nhìn vào mắt anh, giọng nói cũng muôn phần ấm áp để khiến anh yên tâm

- Anh đừng nổi giận, sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Đợi em một lát, em có thể giải quyết được.

- Nhưng mà…- Lâm Hạo có chút do dự giữ chặt lấy cô, sợ rằng cô lại bị những lời không hay làm cho tổn thương hoặc suy nghĩ linh tinh

- Tin em, có được không? - Cô nở nụ cười dịu dàng

- Thôi được, chỉ nói vài câu thôi đấy, đừng day dưa với cô ta. Không được thì cứ để anh.

Phương Ly khẽ gật đầu rồi rời khỏi vòng tay anh, từng bước đi đến trước mặt Lưu Nhã Đình, vẻ mặt vô cùng bình thản tự tin, sau đó ghé miệng vào sát Lưu Nhã Đình và nói

- Nếu cô còn ở đây gây chuyện, tôi sẽ không khách sáo mà cho Lâm Hạo xem và nói cho anh ấy biết cô đã cho người lợi dụng lúc anh ấy bị bệnh hôn mê mà dàn cảnh chụp ảnh chị…à chụp những bức ảnh bẩn thỉu gửi đến cho Giang Tuấn đấy. Tôi còn giữ chúng trong tay này. Cô nghĩ xem nếu Lâm Hạo biết được thì sẽ xử lý cô ra sao?

Lưu Nhã Đình ngơ ngác, cô ta thực không ngờ Phương Ly lại dám dùng chiêu này để mà đối phó cô ta.

Trán nhanh chóng toát mồ hôi hột, cô ta cố định thần lại rồi lên tiếng

- Được, cô thích thì cứ cho Lâm Hạo xem đi, nhưng cô có bằng chứng gì khiến anh ấy tin là tôi làm. Có thể là bọn nhà báo bên ngoài lẻn vào, nói không chừng cũng có thể là một bác sĩ y tá nào đó trong bệnh viện vì muốn kiếm tiền mà bán chúng cho anh Giang Tuấn. Hoặc giả là kẻ thù của cô muốn khiến cô cả đời không ngốc đầu lên được. Nực cười, cứ nhất định phải là tôi làm à?

Phương Ly nhếch môi, đôi mắt đầy vẻ mỉa mai giễu cợt rồi chợt nghiêm túc, từng chữ như cái tát đánh thẳng vào mặt Lưu Nhã Đình

- Chẳng cần bằng chứng, những lời tôi nói ra sẽ chính là bằng chứng. Cô có dám đánh cược với tôi không? Chỉ cần tôi mở miệng bảo với Lâm Hạo mọi chuyện là do cô làm thì anh ấy nhất định sẽ tin là do cô làm mà không cần phải chứng minh bất kì điều gì thêm nữa. Còn kết cục của cô sau đó thế nào, tôi thực không dám đảm bảo…

- Cô…cô nói gì?

Lưu Nhã Đình chết sững, bất động hồi lâu, đôi môi trắng bệch của cô ta mấp máy nhưng vẫn không nói lên được lời nào.

Nếu bây giờ cô ta bảo không tin những lời vừa rồi thì chính là tự mình gạt mình.

Thái độ của Lâm Hạo đối với Phương Ly này thế nào cô đều chứng kiến rõ mồn một. Cứ như anh bị trúng phải bùa mê thuốc lú, xem cô ta là bảo vật quý giá nhất trên đời mà nâng niu bảo vệ, nhất mực tin tưởng cô ta, còn cô, nói cái gì cũng là sai.

- Lưu Nhã Đình, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, mau rời đi trước khi tôi làm thật đấy! - Lời lẽ của Phương Ly hoàn toàn cứng rắn

Lưu Nhã Đình đưa ngón tay chỉ vào Phương Ly, toàn thân tức giận run bần bật

- Được lắm, Phương Ly, cô giỏi lắm. Tôi thề, mãi mãi sẽ không tha thứ cho cô! Chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì tuyệt đối không để cô sống yên đâu! Tôi rất muốn xem thử cô có thể đắc thắng đến bao giờ? Sẽ mở mắt mà chờ cô nhận được quả báo xứng đáng với cô!

Bỏ lại một câu đầy cay nghiệt, cô ta quay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, bầu trời trong xanh trở lại, hàng cây khẽ nghiêng mình trong cơn gió dịu nhẹ thổi qua.

- Vừa rồi em đã nói gì vậy, trông cô ta có vẻ tức giận lắm? - Lâm Hạo bước đến gần, không khỏi thắc mắc

- Cái này là bí mật, không nói cho anh biết được. - Phương Ly quay lưng lại, hai mắt hấp háy

Lâm Hạo biết cô không nói nhất định là có lý do nên cũng không ép. Anh đưa tay giữ chặt lấy đôi vai rồi ôm cô vào trong lòng mình.

- Sao cũng được, em đừng để tâm đến lời cô ta, cũng đừng lo lắng. Anh nhất sẽ thu xếp tất cả mọi chuyện thật ổn thỏa.

Phương Ly nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào lồng ngực anh, nghe từng nhịp tim của anh, những lời vừa rồi cùng cảm giác ấm áp truyền đến khiến cô thấy yên lòng hơn.

Sự dịu dàng của anh lúc nào cũng khiến tim cô mềm nhũn, hết lần này đến lần khác không cách nào kháng cự, bất giác đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh.

Dáng người anh cao lớn, cũng ôm chặt lấy anh không buông, đến khi người cô mềm mại trở lại.

Chỉ có anh mới hiểu, bản thân quý trọng cùng lưu luyến từng giây từng phút bên cô thế nào, cũng như không muốn cô phiền lòng vì bất kì chuyện gì trên đời này.

- Nắng lên cao quá rồi, cứ thế này sẽ bị cảm mất, chúng ta về thôi! - Lúc sau anh nhẹ nhàng buông cô ra

- Nhưng tự dưng em mỏi chân quá, hay chúng ta qua ghế đá nghỉ một chút rồi về có được không?

Đôi mắt Lâm Hạo sẫm lại, anh mím chặt môi rồi đột ngột cúi người bế cô lên.

Phát hiện toàn thân như bị bao trọn trong vòng tay anh, Phương Ly mắt tròn mắt dẹt đầy kinh ngạc, suýt nữa là kinh hô lên một tiếng

- Làm gì vậy, anh vẫn còn đang bệnh đấy, bỏ xuống đi, em tự đi được mà.

- Anh làm được, ẵm em cả đời cũng còn được…

Nói rồi cứ thế an nhiên ẵm cô về phòng.

Phương Ly nghe thấy thế mặt càng thêm đỏ.

Tự dưng cô hối hận vô cùng, biết vậy đã không nói mình bị mỏi chân.

Lưu Nhã Đình đứng sau tán cây to đằng xa ánh mắt tức tưởi căm hờn không ngừng dán chặt vào hai người mới rời khỏi, bàn tay thô lỗ siết chặt lấy thân cây.

Cô không cam tâm chấp nhận thua cuộc như vậy và cũng không tin là họ có thể đến bên nhau được.

Chẳng phải còn một Hoàng Di Mẫn, một Giang Tuấn, thậm chí là hôn lễ thế kỉ cho dù có thế nào cũng sẽ không bị hủy bỏ.

Phương Ly, còn có thể cười thì cô cứ cười đi, để rồi xem đến cuối cùng ai mới là kẻ thê thảm nhất.

Nếu như tôi không có được hạnh phúc, tôi cũng sẽ kéo cô cùng xuống địa ngục.
Bình Luận (0)
Comment