Ngồi vào xe, Dư Sanh ngửi được một mùi hoa sơn chi nhàn nhạt.
“Đây là…” Dư Sanh muốn hỏi đây có phải xe của bạn anh không. Phảng phất như đang cố bắt một con bướm trong không trung, cô không thể nào nhớ ra cái tên nào gắn liền với khuôn mặt của Tống Thành Trí.
Cô bất giác toát mồ hôi, nhận ra mình ngày càng quên đi nhiều thứ.
“Đây là xe của bạn anh à?” Dư Sanh đổi cách hỏi, ngay sau khi hỏi xong, cô lại khép chặt môi.
“Tống Thành Trí à?” Chu Diễn vươn tay điều chỉnh nhiệt độ trong xe lên mức cao nhất, tay anh chạm vào bảng điều khiển, dừng lại một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Phải. Cậu ta về London rồi, xe này cậu ta cho anh mượn.”
“À, mấy hôm trước em có gặp anh ấy.”
Chu Diễn lạnh nhạt đáp: “Đó là quán bar của cậu ta.”
“Thật sao?” Dư Sanh hơi ngạc nhiên, thở dài, “Thật trùng hợp, bạn em nói đó là cửa hàng của anh họ cô ấy, nên mới giới thiệu em đến.”
Vòng đi vòng lại, hai người vẫn không thể thoát khỏi mối quan hệ phức tạp, dây dưa mãi.
Chiếc xe hạng sang màu xám đậm đỗ ở góc phố, có vài du khách đi qua chỉ trỏ. Chu Diễn khởi động xe, lái đến một bãi đỗ xe vắng vẻ.
Anh nghiêng đầu, hỏi: “Em với Vương Nhất Tùng có quan hệ gì?”
Chu Diễn có thể để người khác điều tra, nhưng anh muốn nghe Dư Sanh chính miệng nói ra.
Hôm gặp tình cờ trước cửa nhà hàng, Vương Nhất Tùng đã đe dọa cô, Dư Sanh đã phản kháng lại, nhưng rõ ràng cô đang ở thế yếu.
Dư Sanh cảnh giác hỏi: “Sao anh biết Vương Nhất Tùng?”
Chu Diễn dừng một chút rồi trả lời: “Những người chơi bời ở London không nhiều đâu, Tống Thành Trí cũng có vài quán bar ở đó, không biết thì cũng khó.”
Anh biết rõ hơn cô nghĩ rất nhiều, nhưng không phải ở London, mà là sau khi trở về.
Dư Sanh cũng nghĩ vậy, cúi đầu nói: “Gia đình muốn em kết hôn với anh ta.”
Chu Diễn thu liễm khóe mắt, trong lòng lập tức hiểu rõ. Lần trước Chu Tông Quốc đi kiểm tra sức khỏe, nhân tiện đưa anh đến thăm ông lão nhà họ Vương. Sức khỏe của ông cụ không tốt, giờ chỉ còn là sống nhờ tiền.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Chu Tông Quốc cảm thán: “Mấy nhánh nhà họ Vương suốt ngày đưa con cái đến bệnh viện. Đến lúc này rồi, không biết những người đứng bên giường là thật lòng hay giả dối.”
Chu Diễn vẫn để tay trên vô lăng, chỉ ra: “Vương Nhất Tùng không phải là người tốt.”
Dư Sanh mỉm cười, nói chậm rãi: “Chu Tam, em không có sự lựa chọn. Mọi người ở tầng lớp này đều như vậy. Mẹ em là người duy nhất yêu tự do trong gia đình, bà lấy một chàng trai nghèo. Kết quả là bà bị hoàn toàn tẩy chay khỏi xã hội mà bà khao khát.”
Cô là con cừu bị chuẩn bị đưa lên bàn, chờ đợi bị quỷ dữ xơi tái.
“Em biết Vương Nhất Tùng ở London chơi bời khắp nơi, anh ta còn ngủ với một cô gái mà em quen.” Dư Sanh vừa nói vừa mỉm cười, khóe mắt đã rỉ ra nước mắt, cô quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chu Diễn, dừng lại một chút, “Nhưng em cũng không thua, em cũng đã ngủ với anh rồi.”
Câu nói này thực ra chẳng buồn cười chút nào, nghe như cô đang coi anh là công cụ để trả thù.
Chu Diễn nhìn cô một lúc lâu, Dư Sanh lúc này rất yếu đuối. Cô biết mình đang bước vào địa ngục, chấp nhận hiện thực một cách bình thản.
Anh đặt ngón tay lên khóe mắt cô, lau đi giọt nước mắt, kéo cô vào lòng.
“Em có sự lựa chọn.”
Dư Sanh hơi ngẩn ra, đầu vô lực dựa vào vai anh, dù cô nghĩ rằng anh chẳng thể hiểu được hoàn cảnh của mình.
“Em bị sao vậy?” Chu Diễn cúi đầu, thấy trên mu bàn tay cô có những tĩnh mạch xanh tím rất rõ ràng.
“Di chứng từ việc thay thuốc.” Dư Sanh đứng dậy, nhanh chóng kéo tay mình ra khỏi tay anh, giấu vào trong túi.
Khi cô mới chuyển ra ngoài, mất ngủ nghiêm trọng, trong giai đoạn trầm cảm cũng không thể ngủ suốt đêm. Lúc kê đơn thuốc, cô phản ánh vấn đề này với bác sĩ, bác sĩ cho cô thêm một loại thuốc chống loạn thần không điển hình, dùng để giảm lo âu, cải thiện mất ngủ. Thuốc ảnh hưởng đến tuần hoàn máu.
Chu Diễn bình tĩnh hỏi: “Còn gì nữa không?”
Dư Sanh nhìn vào đôi mắt đen của anh, bỗng cảm thấy những nỗi đau này có thể dễ dàng bị lôi ra.
“Trong hai ngày đầu, cơ thể rất chậm chạp, không thể dậy khỏi giường, cảm giác như mình là một con robot hết pin bị nhấn nút tạm dừng. Cơ thể cũng không có cảm giác, tay đặt lên bề mặt của lò sưởi cũng không thấy nóng. Sau đó em tự giảm một nửa liều lượng thuốc, liền đỡ hơn.”
Chu Diễn ôm lấy đầu cô vào ngực. Cằm Dư Sanh va vào xương quai xanh của anh, lại tìm thấy một nơi thuộc về mình duy nhất trên cơ thể anh. Mắt cô đỏ lên, nước mắt tràn đầy trong vịnh trăng non.
Trước đây cô không phải là người dễ khóc, cũng khó mà giải tỏa cảm xúc, cho đến khi gặp Chu Diễn.
“Xin lỗi.” Trong xe tĩnh lặng, giọng Chu Diễn nhẹ như gió.
Anh đáng lẽ ra phải quay lại sớm hơn. Cô gái nhỏ này không nên phải chịu đựng nhiều như vậy.
Chu Diễn cúi xuống, môi chạm vào khóe mắt cô, nếm được vị mặn chát, cố gắng chia sẻ nỗi đau của cô.
Anh dựa trán vào cô, lời nói của anh như lửa cháy trong tuyết trắng, rất dễ gây mê hoặc.
“Em có muốn chuyển về ở với anh không?”
Dư Sanh ngừng thở, cảm giác như có một tảng đá lớn đè lên người, giờ có ai đó đẩy nhẹ một góc, hỏi cô có muốn ra ngoài không. Nhưng cô không dám cam đoan tảng đá ấy sẽ không rơi xuống người anh sau này.
Sự hỗn loạn chen chúc trong đầu, cô không thể thốt lên lời.
Đôi mắt anh kín đáo thay đổi, anh xoa đầu cô.
“Muộn rồi, anh đưa em về trước.”
Dư Sanh bỗng nắm lấy ngón tay anh, giọng nói nhẹ như không: “Tối nay em muốn ngủ với anh.”
Chu Diễn cười rộ lên, chỉnh lại khăn quàng cho cô: “Được.”
Trên đường đi Dư Sanh nhắn tin cho Tiểu An, nói tối nay mình sẽ ngủ lại nhà bạn, bảo Tiểu An đừng đợi, khóa cửa luôn.
*
Dư Sanh không có khái niệm gì về khu vực ở Bắc Kinh, nhưng khu dân cư mà Chu Diễn đưa cô đến, giá đất chắc chắn không rẻ.
“Nhà của anh à? Hay là của bạn anh?”
Chu Diễn dừng tay quẹt thẻ vào thang máy, cđợi đến khi có tiếng “đing” mới trả lời: “Là nhà của anh.”
Dư Sanh nhìn xuống sàn nhà sáng bóng: “Em cứ tưởng anh thiếu tiền.”
“Lần sau sẽ giải thích cho em.”
Thiết kế một tầng một căn hộ, cửa thang máy mở ra là một phòng khách sáng sủa.
Căn nhà này để trống lâu rồi, Chu Diễn chỉ sắp xếp lại trước khi quay lại Bắc Kinh. tất cả đồ đạc do Lưu thúc sắp xếp, nhưng chỉ có một mình anh sử dụng.
Chu Diễn lấy ra một đôi dép nam đưa cho cô: “Ngày mai sẽ mua đôi mới cho em.”
Vào phòng khách, Dư Sanh ngửi thấy mùi hương quen thuộc, là loại nến thơm cô dùng ở London.
Ánh mắt cô quét qua chiếc tủ TV, phát hiện một món đồ khác. Dư Sanh không thể tin vào mắt mình, cô bước đến gần, kiểm tra lại nhiều lần.
Là máy chơi game PS5 cô mua ở London. Lúc mở hộp, cô vô tình làm rơi một lần, để lại một vết xước dài trên vỏ, giờ nó đang ở ngay trước mặt cô.
“Anh còn mang cả PS5 của em về sao?!”
Chu Diễn đóng cửa lại, ừm một tiếng: “Đĩa game của em cũng ở tủ bên phải đấy. Còn cả đống thú nhồi bông JellyCat của em, không chỉ có con thỏ đâu.”
Dư Sanh nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng hơi đau: “Tại sao lại làm vậy?”
Chu Diễn nhét tay vào túi, đứng lười biếng một lúc lâu mới trả lời cô: “Anh rất nhớ em.”
“Anh quay lại là để tìm em.”
*
Dư Sanh nằm trong chăn, bất ngờ lật người chui sang phía bên kia. Cô đưa tay dò dẫm, chạm phải một góc áo, nhẹ nhàng vén lên, lần theo đường cong cơ thể tìm đến cơ bụng.
Chu Diễn nắm lấy tay cô, trong bóng tối nhắc nhở: “Đừng sờ nữa. Nếu em sờ nữa thì tối nay sẽ không ngủ được đâu.”
Dư Sanh tựa vào vai anh, nói: “Em bị ốm rồi.”
Chu Diễn lập tức quay lại, đặt tay lên trán cô, nhiệt độ bình thường.
“Không sốt, em chỉ bị cảm lạnh vài hôm trước, cổ họng hơi khó chịu nhưng không ho. Em đã tự mua thuốc rồi.” Dư Sanh gỡ tay anh ra. Tay anh còn nóng hơn cả cô.
“Nếu mai vẫn thấy khó chịu, chúng ta sẽ đi bệnh viện.”
“Chu Diễn, em muốn uống nước.”
Dư Sanh rất nhanh nghe thấy tiếng anh đi trên đôi dép lê.
Trong phòng ngủ không bật đèn, Chu Diễn đi vào bếp, mang một cốc nước ấm đưa cho cô.
Dư Sanh nhấm nháp từng ngụm nhỏ, đặt cốc trống lên tủ đầu giường, lại co người vào trong chăn của anh, nhỏ giọng hỏi: “Có phải em rất phiền phức không?”
Lúc sống một mình cô rất ít khi làm phiền người khác, nhưng khi ở bên Chu Diễn lại không kìm được mà sai bảo anh, thói quen này khiến cô cảm thấy rất sợ.
Chu Diễn xoa đầu cô: “Không phiền đâu.”
Dư Sanh không nói gì nữa.
Anh thở dài, nắm tay cô: “Hay em lại tiếp tục sờ đi, đỡ phải nghĩ linh tinh. Anh khó chịu còn hơn em khó chịu.”
Dư Sanh không tiếp tục động tác ban nãy, đầu cô tựa vào cánh tay anh.
“Chu Diễn, em từng nói với anh về mẹ em. Lúc em còn nhỏ, bà ấy thực sự là một người rất dịu dàng, sau đó đột nhiên thay đổi. Bà hay cáu gắt với em, em tưởng là do em luyện đàn không tốt, nhưng em nhận ra dù cố gắng thế nào cũng vô ích. Sau đó bà gửi em ra nước ngoài.”
Chu Diễn nắm chặt tay cô, trước đây một đồng nghiệp đã nói với anh bệnh hưng cảm có yếu tố di truyền.
Mí mắt cô dính sát vào làn da anh.
“Em sợ một ngày nào đó, em cũng sẽ giống bà ấy, tùy tiện làm tổn thương những người xung quanh.”
Điều đáng sợ hơn là làm tổn thương người mình yêu.
“Em sẽ không như vậy đâu.” Chu Diễn nói với giọng chắc nịch.
Dư Sanh nghẹn ngào lau nước mũi: “Lúc ở London em hay giận anh.” Cô nhớ có không ít lần, có thể còn nhiều hơn thế nữa mà cô không ý thức được.
“Những lần đó không tính.” Đó là anh chiều cô.
Chu Diễn khẽ chạm vào gò má cô: “Em chỉ làm tổn thương anh một lần thôi.”
Dư Sanh cảm thấy tim mình nhói lên.
“Vào ngày sinh nhật của anh.”
Dư Sanh cúi đầu, trong căn phòng tối tăm cô cũng không dám nhìn vào mắt anh. Ngày sinh nhật của anh, cô chỉ để lại cho anh một tấm thẻ rồi rời khỏi London.
“Nhưng hôm đó là lỗi của anh, không nên nặng lời với em như vậy.”
Chu Diễn rõ ràng nhớ, anh đã nói “Em không có trái tim,” ánh sáng trong mắt Dư Sanh đều vỡ vụn. Ngay sau khi cô đóng cửa, anh đã cảm thấy hối hận.
Cô và anh không giống nhau. Cô mới 21 tuổi, chưa từng thấy được ánh mặt trời.
“Xin lỗi.”
Đây là lần thứ hai anh nói lời xin lỗi với cô trong ngày hôm nay.
Chu Diễn che mắt cô lại, cúi đầu kìm chế hôn vào khóe môi cô, cằm anh dựa l*n đ*nh đầu cô, mùi hương tóc cô quấn quýt trong mũi.
“Em không phải nói là chưa biết tên anh sao?”
“Tên anh là Chu Diễn.”
“Diễn trong ‘quốc phú nhân diễn’.”
Dư Sanh mơ hồ nhớ là lần trước hình như Tống Thành Trí từng gọi anh bằng biệt danh.
Thì ra là “A Diễn.”