Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 31

Sáu giờ sáng, không khí ẩm ướt. Chu Diễn xếp hàng trước cửa một tiệm ăn sáng lâu đời. Trước đó anh đã ghé qua bốn tiệm, mỗi nơi mua một món khác nhau, nào là bánh chiên bơ đặc trưng của Bắc Kinh, bánh rán đường, còn có tiểu long bao truyền thống, rồi cả bánh mì kiểu Âu, croissant, focaccia.

Xách theo mấy túi đồ ăn về nhà, anh thấy Dư Sanh đang cuộn mình trên sofa liền sửng sốt một chút. Lúc này, khuôn mặt cô trắng bệch, mang theo nét uể oải, đang nhìn vào điện thoại, trông như một con búp bê sứ đã từng vỡ rồi được hàn lại.

Dư Sanh hiếm khi dậy sớm khi đang trong giai đoạn trầm cảm. Theo giờ chuẩn GMT, anh tập thể dục xong trở về, bữa sáng để trên bàn đã nguội lạnh, còn cô thì vẫn cuộn mình trong chăn như đang ngủ đông.

Mi mắt Chu Diễn giật giật, trong đầu hiện lên bốn chữ: Trông gà hóa cuốc. Cũng như buổi sáng đầy nắng hôm đó ở London, cô dậy sớm.

Anh bày đồ ăn sáng lên bàn đá cẩm thạch, gọi: “Ăn sáng thôi.”

Dư Sanh chậm rãi rời ánh mắt khỏi điện thoại, chuyển sang chiếc TV màn hình rộng, ngắm hình ảnh phản chiếu của chính mình một lúc lâu: “Được.”

Cách cô di chuyển khiến Chu Diễn liên tưởng đến lần ở đại học, một trường kỹ thuật gần đó thử nghiệm robot mới trong khuôn viên. Có vẻ như cài đặt chương trình bị lỗi, khiến nó di chuyển rất chậm.

“Sao anh mua nhiều vậy?” Dư Sanh nhìn từng đĩa đồ ăn, ánh mắt thoáng dao động.

“Không biết em về đây muốn ăn gì, nên anh mua mỗi nơi một ít.” Chu Diễn đẩy đĩa bánh rán đến trước mặt cô. “Hay thử cái này đi? Vị địa phương Bắc Kinh, ông nội anh rất hay ăn ở đây.”

Dư Sanh nhìn chiếc bánh rán trong đĩa trắng tinh, lớp vỏ giòn rụm ánh vàng.

“Em ăn gì cũng được.”

Chu Diễn không tranh luận. Anh hy vọng cô sẽ sống thoải mái trong môi trường mới. Giống như khi chơi game, mỗi khi đến một thành phố mới, cô sẽ đánh dấu những địa điểm yêu thích trên bản đồ và chỉ quay lại những nơi đó.

Anh chỉ cần nhớ những nơi ấy là được.

Dư Sanh bẻ đôi chiếc bánh rán, dùng thìa xúc nhân bên trong ra ăn như ăn thạch, cuối cùng mới nhấm nháp lớp vỏ giòn bên ngoài.

Chiếc điện thoại đặt ở góc bàn khẽ rung lên. Dư Sanh liếc qua tin nhắn, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên sống động hơn, khóe môi cong lên. Lau sạch tay, cô nhanh chóng nhắn tin trả lời.

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô nói với Chu Diễn bằng giọng điệu quen thuộc: “Chiều nay em phải ra ngoài.”

“Hôm nay sẽ mưa lớn.” Chu Diễn nhìn ra cửa sổ, nhắc nhở cô.

Mưa ở Bắc Kinh khác với London.

Ở London, những cơn mưa nhỏ lác đác không quá dữ dội nhưng dai dẳng. Còn mưa ở Bắc Kinh giống như trời đổ nguyên một chậu mực đen xuống thành phố.

“Em vẫn phải đi.” Dư Sanh đặt đũa xuống, liếc nhìn bầu trời đầy mây đen u ám ngoài cửa sổ. “Hạm Hạm nói có người muốn mua cây đàn violin của em. Em muốn càng sớm càng tốt, người ta bảo có thể giao dịch trong hôm nay.”

Chu Diễn cụp mắt xuống, hỏi cô: “Tại sao lại bán đàn?”

Phương Hạm đã từng hỏi cô câu này. Anh cũng muốn nghe thêm lần nữa.

“Thiếu tiền.” Dư Sanh thong dong đáp.

Ngón tay anh gõ lên mặt bàn.

“Số tiền hai trăm ngàn bảng em để lại cho anh, anh vẫn chưa động đến.”

Ý anh là số tiền đó có thể trả lại, cô không cần phải bán đàn.

“A Diễn, chuyện đó không giống nhau.”

Cô đổi cách gọi. Chu Diễn cúi mắt, mái tóc đen mảnh che trên trán, lồng ngực anh phập phồng, tay cầm đũa khẽ run lên.

Dư Sanh mỉm cười, mắt cong như cánh én bay qua mùa xuân.

“Rất lâu trước đây, em đã cảm thấy có thứ gì đó lưu lại trong cơ thể mình. Anh còn nhớ em nói về chuyến đi New York không? Sau vụ xả súng đó, em mới thực sự nhận ra.”

Lãnh sự quán Trung Quốc tại Mỹ đã dán thông báo sẽ theo sát vụ xả súng liên quan đến công dân nước mình. Ông bà ngoại cô có lẽ từng tình cờ xem tin tức này trên TV, nhưng họ không biết nạn nhân chính là Dư Sanh, ngay cả Dư Chính Vanh cũng không hay.

Sau khi nhận được thông báo, Trần Uyển Thanh tự mình phong tỏa tin tức. Nhân viên qua điện thoại an ủi rằng Dư Sanh đã qua cơn nguy kịch, hiện đang nằm trong phòng ICU, hỏi bà có cần hỗ trợ làm visa khẩn cấp để sang Mỹ không. Trần Uyển Thanh từ chối, nói mình đã có visa 10 năm.

Cúp máy, bà hủy chuyến bay đến New York.

Dư Sanh nhìn thấy chính mình phản chiếu trong đôi đồng tử đen láy của Chu Diễn.

Cô nghiêm túc nói: “Em không thể để nó tiếp tục làm tổn thương em nữa.”

*

Chiều, Dư Sanh trở về số 37, Giang Thủy. Cô vất vả kéo va-li từ dưới giường, lấy hộp đàn violin ra.

Cô thực hiện lần bảo dưỡng cuối cùng cho cây đàn violin đã gắn bó với mình hơn mười năm qua, dùng vải chuyên dụng lau dây đàn, từ cổ đàn đến đuôi đàn.

Một lớp nhựa thông rơi xuống vải, âm thanh cao vút của dây đàn vang lên trong căn phòng, như một chiếc chìa khóa mở ra suy nghĩ, những kỷ niệm nối nhau như chuỗi hạt.

Cô đã chơi cây đàn này ở rất nhiều nơi, bên cạnh là tiếng roi của Trần Uyển Thanh, khói thuốc lá của bạn cùng phòng, tiếng vỗ tay của giáo sư, mùi cơm từ phòng bếp lén lút lọt vào thư phòng, tất cả nối lại với nhau tạo nên cuộc sống của cô.

Dư Sanh đặt cây đàn đã được lau sạch vào hộp, nhìn vào những vân gỗ của cây đàn, chúng xoáy lại như một vòng xoáy, lan rộng dần. Cô bỗng nhiên giật mình, đóng hộp đàn lại một tiếng “phách”.

Những mảnh vỡ đau đớn ấy sẽ bị giam giữ trong đó.

Kéo chặt khóa va-li, Dư Sanh th* d*c, mồ hôi ướt tóc mai, đau rát ở vùng bụng bên phải.

Lúc cô ra ngoài thì gặp phải dì Trương vừa từ quê về.

Dì Trương gọi cô lại: “Ai, Tiểu Dư hôm nay còn đi làm sao? Dì mang theo ít lạp xưởng tự làm từ quê về cho cháu.”

“Cảm ơn dì Trương.” Dư Sanh dừng bước, tay đặt lên tay vịn cầu thang. “Nhưng hôm nay cháu sẽ không về, sẽ ở nhà bạn hai ngày.”

Dì Trương ngạc nhiên một lát, sau đó phản ứng lại, dặn dò: “Vậy cháu tự chăm sóc bản thân nhé. Khi cháu về chúng ta sẽ hấp lạp xưởng.”

Cuộc giao dịch hẹn ở một quán cà phê yên tĩnh.

Phương Hạm vừa khuấy đường trong ly cà phê vừa nói với Dư Sanh: “Mình chỉ đăng một bài trong vòng bạn bè thôi, không ngờ thật sự có người bạn của bạn hỏi mua, nhưng mình không quá quen.”

Nói xong, Phương Hạm nhún vai, xoa cổ mình. Bởi vì bài đăng đó chỉ có mỗi Dư Sanh là người có thể thấy.

Dư Sanh vẫn cảm kích. Với mạng lưới quan hệ hiện tại của cô, để tìm được người mua cây đàn này quả thật khó như lên trời, huống chi Trần Uyển Thanh chắc chắn sẽ không đồng ý quyết định của cô.

“Không sao đâu, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”

Cô đang nghĩ cách cảm ơn Phương Hạm.

“Xin hỏi, có phải là tiểu thư Dư không? Chúng ta đã liên lạc qua WeChat, tôi là Thạch Hành.” Một chàng trai trẻ trong bộ vest lịch sự đi đến bên bàn, lễ phép hỏi.

“Phải, là tôi.” Dư Sanh lịch sự bắt tay với anh ta.

Thạch Hành mỉm cười: “Có thể kiểm tra đàn được không?”

“Đương nhiên rồi.” Dư Sanh vội vàng mở hộp đàn, giới thiệu: “Cây đàn này ban đầu mẹ tôi mua từ Christie’s, có hơn hai trăm năm tuổi, đến từ gia đình violin nổi tiếng ở Naples, Ý. Tôi đã dùng hơn mười năm, bảo dưỡng rất tốt, nhưng gần đây không chơi nữa, có lẽ sau một thời gian sẽ cần thay dây đàn.”

Phương Hạm ló đầu nhìn qua, liếc mắt đánh giá, cảm giác rất vintage.

Thạch Hành chỉ liếc mắt qua một vòng, vẫn giữ thái độ lịch sự: “Hiểu rồi, bạn tôi cũng quen biết Phương tiểu thư, bạn của Phương tiểu thư thì tự nhiên là đáng tin, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta ký hợp đồng mua bán nhé.”

Dư Sanh ngẩn người. Cô đã chuẩn bị tinh thần bị mặc cả, dù sao đây là giao dịch riêng không qua trung gian bảo đảm.

Không ngờ Thạch Hành đưa ra một hợp đồng hai bản, ký tên một cách nhanh chóng, ngay lập tức chuyển tiền vào tài khoản của Dư Sanh.

Dư Sanh nhìn theo anh ta, một tay cầm đàn, tay kia cầm dù, lên một chiếc SUV màu đen.

Cô nhìn mãi cho đến khi chiếc xe khuất bóng, mới rút ánh mắt lại, tay không, trái tim đau nhói như bị bóp nghẹt.

Phương Hạm thấy cô như vậy, kéo nhẹ tay áo cô, hỏi khẽ: “Sanh Sanh, cậu thật sự không hối hận sao?”

“Hối hận gì chứ? Mình nên ăn mừng mới đúng.”

Ăn mừng việc tái sinh.

Khóe mắt Dư Sanh chảy ra một giọt lệ.

“Chu tiên sinh, thứ ngài yêu cầu.” Một chàng trai trẻ cung kính đưa hộp violin đen cho Chu Diễn ngồi ở ghế sau.

Chu Diễn nhìn chằm chằm vào hộp đàn, từ từ nói: “Đi đến cao ốc An Cửu.”

Chàng trai gật đầu, khởi động SUV theo lời dặn.

Xe nhanh chóng dừng tại bãi đậu xe dưới tầng, Chu Diễn cầm hộp đàn, đôi chân dài bước xuống xe, nói: “Cậu không cần đi theo, ở lại trong xe chờ. Tôi sẽ về trong nửa giờ.”

Cũng có một gia đình ba người đang chờ thang máy, họ chắc hẳn là ra ngoài chơi vào dịp cuối tuần.

Chu Diễn nhường họ đi thang máy, đợi tiếp thang máy khác, cửa thang máy chậm rãi mở, anh bước vào nhấn nút tầng -3.

Cửa thang máy mở ra, bốn bức tường lạnh lùng hiện ra trước mắt: Kho tài sản Xương Vinh.

Công ty này nằm ở tầng hầm sâu 40 mét, có bảo vệ tuần tra 24 giờ, hệ thống dữ liệu không nối mạng, chuyên cung cấp dịch vụ cho thuê két sắt cho người giàu, phí thuê mỗi năm đắt đến chóng mặt. Những thứ được cất giữ ở đây phần lớn là những món đồ cổ, tranh chữ, đồ trang sức cao cấp và ngọc bích của giới thượng lưu.

“Chu Diễn.” Chu Diễn báo tên với nhân viên mặc vest ở quầy tiếp tân.

Sau khi xác nhận dấu vân tay và mống mắt, nhân viên mở cửa két sắt, nhanh chóng dẫn anh đến trước một chiếc két sắt.

Chiếc két cần hai chìa khóa để mở, một chìa khóa do công ty bảo vệ giữ, chìa khóa còn lại do khách hàng Chu Diễn giữ.

Cánh cửa sắt mở từ từ, bên trong trống rỗng.

Nhân viên cúi người, chỉ vào một căn phòng khác: “Phía đó là phòng kiểm vật, nếu ngài cần gì cứ gọi tôi.”

Khi nhân viên bước ra cuối hành lang, Chu Diễn cúi đầu, kéo khóa hộp đàn, cây đàn violin xinh đẹp cổ điển nằm yên trong đó.

Ngón tay anh nhẹ nhàng di trên dây đàn, lướt lên cho đến nơi dây đàn được vặn chặt.

Có một vết đỏ, gần như hòa vào với màu đen xung quanh, nhưng Chu Diễn vẫn nhạy bén nhận ra.

Trong khi lau chùi Dư Sanh đã bỏ sót chỗ này, đó là vết máu của cô, đã khô cứng thành một nốt chu sa.

Chu Diễn mặt không biểu tình đóng hộp đàn lại, đặt vào trong két sắt, cùng với cuốn sổ Dư Sanh mang theo ở London, trong đó ghi tên anh.

Anh “bang” một tiếng đóng cửa sắc lại, âm thanh sắc lạnh vang lên trong căn phòng.

Nỗi đau của Dư Sanh đã được chôn vùi tại đây.

Lưu lại dưới tên Chu Diễn.

Bình Luận (0)
Comment