Cảm nhận được tiểu nương tử phía sau siết chặt đai lưng của mình, Giang Hoài Chi khẽ dừng lại một chút, nhưng thần sắc vẫn ung dung, trấn định như cũ.
"Bái kiến Phù đại nhân."
Giọng điệu hắn thản nhiên, không mặn không nhạt.
Phù Tòng Nam lại chẳng được điềm đạm như thế. Ái nữ của mình lén trốn ra khỏi phủ, suốt đêm không về đã là tội lớn, nay lại còn giữa đường giữa chợ lôi lôi kéo kéo với một nam nhân, thực sự khiến mặt mày ông sa sầm, khó coi cực kỳ kỳ
"Phù Dữu, lại đây cho cha!"
Lời trách mắng còn chưa dứt, An Dương Trưởng Công chúa đã không thể nhẫn nhịn thêm. Bà sải bước xông tới, đưa tay kéo mạnh nữ nhi về phía mình.
Nhưng tiểu cô nương lại không chịu, ra sức giãy giụa, đôi bàn tay nhỏ bé kiên quyết níu chặt đai ngọc bên hông nam nhân, nhất quyết không chịu buông.
Thấy vậy, Giang Hoài Chi khẽ giơ tay, nhẹ nhàng cản Trưởng Công chúa lại.
"Điện hạ, có chuyện gì cũng xin cứ từ từ nói."
"Bổn cung không có gì để nói với ngươi cả!"
Trưởng Công chúa lạnh giọng, sắc mặt nói có bao nhiêu tức giận thì có bấy nhiêu
"Bổn cung vốn xem ngươi là người tài đức vẹn toàn, từng thật lòng cảm kích ngươi đã dạy dỗ Dữu Nhi chu đáo. Thế nhưng, ngươi không những dây dưa không rõ với con bé, mà còn dám ngang nhiên phá hủy thanh danh của nó giữa thanh thiên bạch nhật!"
"Thứ lỗi, tại hạ lẽ ra nên sớm đến cửa bẩm báo chuyện này."
Giang Hoài Chi nhẹ nâng tay áo, chắp tay hướng hai người hành lễ.
"Giữa ta và Dữu Nhi đã sớm tâm ý tương thông. Vậy nên, mong đại nhân và điện hạ thành toàn cho chúng ta, gả Dữu Nhi cho ta. Suốt đời này, Hoài Chi nguyện không phụ nàng."
"Hoang đường!"
Phù Tòng Nam giận dữ quát lớn.
"Ta đúng là rất thưởng thức tài hoa của ngươi. Nếu Dữu Nhi chưa có hôn ước, hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, hẳn có thể suy xét. Nhưng nay, con bé là Thái tử phi tương lai của Đại Tĩnh, hôn kỳ đã cận kề, ngươi làm vậy rốt cuộc có coi Phù gia ta ra gì không?"
"Ta hiểu."
Giang Hoài Chi khẽ trầm giọng, dịu dàng nói.
"Lẽ ra phải đủ ba thư sáu lễ, danh chính ngôn thuận đón nàng về phủ, nhưng chuyện gấp gáp, mong đại nhân thứ lỗi. Hôn thư và sính lễ, tuyệt đối sẽ không có chút sơ sẩy."
"Thánh chỉ đã ban, hôn kỳ đã định. Ngoại trừ Thái tử điện hạ, con bé không thể gả cho bất kỳ ai khác! Nếu ngươi thực sự thương yêu nó, thì tránh xa nó ra, đừng khiến danh dự nó bị bôi nhọ!"
"Không giấu đại nhân, trước đây ta cũng từng nghĩ như vậy."
Giang Hoài Chi đứng lặng giữa phố vắng, tùy ý để tiểu cô nương níu lấy mình.
"Thế nhưng, yêu thương trong lòng, há dễ gì đoạn tuyệt? Dẫu biết tiền đồ nguy nan, ta vẫn cam nguyện đánh cược cả danh dự lẫn tính mạng, chỉ mong giữ được Dữu Nhi bên mình."
Nghe vậy, Phù Tòng Nam tức giận đến mức không thể kìm nén.
"Ngươi muốn làm gì?"
Ông giơ tay, không chút khách khí mà chỉ thẳng vào mặt Giang Hoài Chi.
"Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mơ tưởng phá hủy hôn sự của con bé! Ngươi và ta cùng làm quan trong triều nhiều năm, ta có thể xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, nhưng nếu ngươi còn dám lấn tới nửa bước, phủ Thừa tướng ta tuyệt đối sẽ không buông tha!"
"Đành khiến đại nhân thất vọng rồi."
Giang Hoài Chi khẽ cười, ôn hòa đáp.
"Mọi chuyện ta đều có thể nhường bước, duy chỉ có nàng, không thể."
"Ngươi đến chức quan còn khó giữ, mà lại dám vọng tưởng chiếm lấy Dữu Nhi của ta? Cút ngay cho ta!"
Ông làm Thừa tướng nhiều năm, trên triều từng đấu khẩu với không ít quan văn nho nhã, nhưng khi chuyện liên quan đến ái nữ mà ông thương yêu nhất. Ông khó tránh khỏi mất đi lý trí, phán đoán cũng không còn được chuẩn xác. Nhìn qua, ông chẳng khác nào một phụ thân đau đớn và giận dữ.
"Quả thực khó giữ."
Vị công tử trước mắt phong thái tựa ngọc, giọng điệu chẳng hề gay gắt, nhưng lại vững chãi như một ngọn núi lớn, không gì có thể lay chuyển.
"Vậy là Giang Vọng Chi sai người truyền tin cho đại nhân, để ngài đến tìm ta?"
"Chuyện của Giang gia các ngươi, ta không hứng thú nhúng tay."
Phù Tòng Nam hừ lạnh, liếc nhìn sắc trời.
"Phu nhân, trước tiên đưa Dữu Nhi về phủ đi. Kẻ này, ta tự có cách đối phó."
"Con không về!"
Tiểu cô nương từ đầu vẫn im lặng lắng nghe, lúc này lập tức siết chặt bàn tay nhỏ bé, kiên quyết cất lời.
"Con không muốn trở về học mấy thứ vô vị đó! Ngồi thế nào cũng không thể ngồi cho ngay ngắn được, đứng thế nào cũng không đứng được dáng vẻ đoan trang mà bọn họ yêu cầu. Ngày ngày bị mắng chửi mà không ai đứng ra bênh vực con!"
"Các ma ma đã hồi cung, sẽ không còn ai làm khó con nữa."
Trưởng Công chúa thở dài, dịu dàng khuyên nhủ.
"Cha mẹ cũng chỉ sợ sau này con vào cung sẽ bị người ta khinh khi, chứ nào phải không thương con? Hôm nay thấy con giận dỗi bỏ đi, vốn dĩ cũng định mặc kệ, để con nghỉ ngơi vui chơi một ngày. Ai ngờ con mãi không về, tìm đến mới hay con lại cùng Thái phó ở một chỗ."
"Nhưng lần trước con cũng không về phủ, các người đâu có quản con?"
Tiểu cô nương bướng bỉnh cãi lại.
"Sao hôm nay lại nhất định bắt con phải về?"
Lời vừa thốt ra, sắc mặt Giang Hoài Chi vốn bình tĩnh bất biến, bỗng chốc thay đổi.
"Lần trước nào?" Phù Tòng Nam lập tức bắt được điểm mấu chốt trong câu nói của nàng, sắc mặt càng thêm u ám.
"Lần nào? Là lần Thái tử nói con nhiễm bệnh, giữ con lại Đông Cung dưỡng bệnh sao?"
"Con ở lại Đông Cung lúc nào chứ?"
Cái đầu nhỏ của nàng không nhanh nhạy chút nào, khiến Giang Hoài Chi suýt nữa đưa tay đỡ trán, chỉ hận không thể trực tiếp bịt miệng nàng lại.
"Vậy thì con đã ở đâu?!"
"Con ở bên tiên sinh mà!"
Tiểu cô nương chẳng kiêng nể gì, cái gì cũng dám nói ra.
"Con sốt rất cao, tiên sinh đã chăm sóc con, dỗ con ngủ, ở bên con suốt cả đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tiên sinh còn mua đồ ăn cho con nữa. Lý Càn Cảnh sao lại nói con ở Đông Cung?"
Nghe đến đây, Giang Hoài Chi hơi dùng lực, mạnh mẽ gỡ hẳn bàn tay nhỏ bé của nàng khỏi đai lưng mình.
Ý ban đầu của hắn cũng là muốn để Trưởng Công chúa đưa nàng hồi phủ, còn hắn sẽ cẩn thận đàm luận với Thừa tướng một hồi. Dù gì cũng là phụ thân của Dữu Nhi, tất nhiên hắn muốn lấy lễ đối đãi, không hề muốn dùng đến thủ đoạn bức ép hay dụ dỗ.
Chỉ là, tiểu cô nương vừa mở miệng, lời lẽ trong trẻo lại không hề kiêng dè, khiến hắn trong thoáng chốc chẳng khác gì cầm thú. Còn ai dám nhắc đến chuyện hôn nhân nữa, chỉ hận không thể tìm một kẽ đất mà chui xuống cho xong.
Phù Tòng Nam và An Dương Trưởng Công chúa cũng bị chấn động khi nghe thấy chuyện mà bọn họ không bao giờ ngờ tới, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Đợi đến khi Phù Tòng Nam hoàn toàn hiểu được ý trong lời nói của nữ nhi, ông gần như chẳng cần suy nghĩ, lập tức tung quyền đấm mạnh vào ngực người trước mặt!
Giang Hoài Chi không ngờ sẽ bị đánh, thoáng lảo đảo lùi hai bước, lưng đập vào tường ngoài của phủ, lồng ngực truyền đến một cơn đau rát.
Nhưng Phù Thừa tướng vẫn chưa nguôi giận, như thể phát cuồng, tiếp tục xông lên đánh thêm mấy quyền. Hắn lãnh trọn hai đòn, chân mày hơi nhíu lại, rốt cuộc mới giơ tay chặn lại cú đấm liều mạng kia.
"Thừa tướng đại nhân."
Thanh âm của hắn khàn đi đôi phần, chặn thẳng cánh tay đối phương.
"Ta chưa từng có nửa phần mạo phạm Dữu Nhi. Hôm đó không kịp đưa nàng về phủ, ta đành phải đưa nàng đến y quán trị bệnh, mọi chuyện không giống như đại nhân nghĩ."
"Dựa vào cái gì ta phải tin ngươi?!"
Ngoài phố đã văng vẳng tiếng canh gõ, tiếng gầm giận dữ của Phù Tòng Nam giữa đêm khuya càng thêm vang dội.
"Ngươi đường đường là Thái phó, bao nhiêu năm dạy dỗ nhân tài, hóa ra đều đổ xuống bụng chó rồi sao?"
"Cha, chàng chưa từng khinh khi con!"
Tiểu cô nương giãy giụa trong lòng mẹ, những giáo huấn của ma ma trong cung về đêm tân hôn chợt ùa về trong tâm trí, nàng mới sực nhận ra phụ thân đã hiểu lầm điều gì.
"Chỉ là con bệnh nặng, tiên sinh đã ở bên cạnh chăm sóc con cả đêm mà thôi!"
Phù Tòng n*m c*n bản không thể nào diễn tả được cảm xúc của mình lúc này. Ông đã sống hơn nửa đời người, cũng chưa từng nghe thấy chuyện hoang đường đến vậy.
"Ngươi nhờ Thái tử che giấu giúp, có đúng không?"
Giọng hắn lạnh lẽo, thần sắc phức tạp đến cực điểm.
"Thái tử điện hạ biết nữ nhi của ta và Giang Thái phó đơn độc cùng một phòng, thế mà còn giúp các ngươi giấu diếm, có phải không?!"
"Con đâu có bảo huynh ấy che giấu gì đâu."
Tiểu cô nương khẽ lẩm bẩm.
"Đến hôm nay con cũng mới biết Lý Càn Cảnh đã nói với mọi người như thế."
Lời vừa dứt, mẹ nàng lảo đảo, suýt nữa đứng không vững.
"Dữu Nhi..."
Trưởng Công chúa thất thần, đưa tay che mặt mà bật khóc.
"Đêm tân hôn không lưu lại lạc hồng, con có biết hậu quả sẽ ra sao không? Con à, con thật sự quá hồ đồ..."
"Điên cả rồi."
Phù Tòng Nam ngửa mặt lên trời, đưa tay vuốt mạnh chòm râu, giọng nói đầy thê lương.
"Cả Đại Tĩnh này đều điên cả rồi."
Tiểu cô nương đứng yên tại chỗ, nhìn cha mẹ của mình bỗng chốc già nua đi mấy phần, bàn tay nhỏ bé vô thức níu lấy tà váy, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bối rối.
Nàng chợt cảm thấy bản thân dường như đã phạm vào một sai lầm tày trời.
Nhưng xét cho cùng, cũng chỉ là chọn một người mình yêu thích, muốn cùng người ấy bầu bạn đến suốt đời mà thôi.
"Cha không biết, cha còn có thể cho con được cái gì."
Phù Tòng Nam cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, ánh mắt bi ai nhìn nữ nhi của mình.
"Ta nửa đời trôi dạt chốn quan trường, đêm đó phò tá Bệ hạ đăng cơ suýt mà nữa mất mạng, thương tích đầy mình, mỗi khi trời mưa đều đau nhức đến tận xương. Một ngày cũng chưa từng dám nghỉ ngơi, để có thể ở bên mẹ của con, đem đến cho huynh trưởng con chức quan lục bộ, giúp tỷ tỷ con một hôn lễ huy hoàng với phủ Trấn Quốc Tướng quân, lại vì con mà cầu về danh phận cao quý mà người người mơ ước."
"Con không muốn học hành, ta cũng không ép, con thích ngủ nướng, ta chưa từng yêu cầu con dậy sớm thỉnh an, con muốn làm gì thì làm, ta đều cam tâm tình nguyện. Con không biết đâu, lúc ta nghe nói Thái tử điện hạ thật lòng yêu con, ta đã vui mừng biết nhường nào."
"Nhưng con lại không muốn bất kỳ thức gì mà ta đã cố gắng để cho con."
"Xin lỗi, cha, mẹ."
Tiểu cô nương cúi đầu, cổ họng nghẹn ngào không thốt nên lời.
"Dữu Nhi chỉ mong được ở bên người mình yêu."
"Vậy thì cha cũng chẳng còn cách nào!"
Phù Tòng Nam vung tay áo, giọng đầy bi thương:
"Hôn sự giữa con và Thái tử, nếu kháng cự là chống lại thánh chỉ. Cha không cứu được con, cũng không cứu nổi cả nhà họ Phù!"
Nói xong, ông thở dài một tiếng, ánh mắt vừa đau lòng lại vừa giận dữ.
"Đi thôi, phu nhân."
Ông nắm lấy tay Trưởng Công chúa, bóng dáng lão niên lay động trong cơn gió, không hề quay đầu lại.
"Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, mặc kệ nó đi. Nó muốn làm gì thì cứ để nó làm. Cùng lắm thì ta lấy mạng già này đền cho Hoàng thượng..."
Phù Du gọi theo phụ mẫu, bước chân vội vàng đuổi theo hai bước, nhưng rồi bỗng nhiên khuỵu xuống, lặng lẽ khóc nức nở.
"Tiên sinh..."
Nàng càng khóc càng lớn, tiếng nức nở đầy tuyệt vọng.
"Chúng ta thực sự vẫn còn có thể ở bên nhau sao...?"
"Có thể."
Giang Hoài Chi cúi xuống đỡ nàng dậy, ánh mắt đầy thương xót nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định.
"Những tủi hờn này, ta nhất định sẽ trả lại từng cái một."
Lời vừa dứt, tựa hồ có tiếng gió len lỏi qua tán cây. Ánh mắt ôn nhu của hắn trong khoảnh khắc bị một tầng hàn khí bao phủ.
"Xem đủ chưa?"
Giọng nói đột ngột trầm lạnh đến mức khiến Phù Dữu cũng ngưng khóc trong thoáng chốc.
Quả nhiên, ngay sau đó, một tràng tiếng vỗ tay vang lên. Giang Vọng Chi cười lớn, từ sau thân cây bước ra, vẻ mặt đầy hứng thú.
"Tam đệ, thật là đặc sắc a."
Hắn nhướng mày, phe phẩy cây quạt xếp trong tay.
"Cảm giác bị nhạc phụ đánh mắng mà không thể đánh lại, có phải rất tốt không?"
"Đương nhiên là tốt vô cùng."
Giang Hoài Chi đứng dậy, khuôn mặt như băng sương.
"Lần trước ta vẫn luôn suy nghĩ, chuyện Nguyệt Nhi rơi xuống nước làm sao lại bị ngươi phát hiện. Giờ ngẫm lại, chỉ có thể có hai chữ."
Giọng điệu hắn lạnh lẽo như sương đêm:
"Nhân từ."
"Quả không hổ là Tam đệ của ta."
Giang Vọng Chi chắp tay cười, giọng mang theo vẻ trào phúng:
"Ta hồi phủ xem xét việc nhà, mọi sự đều có trật tự rõ ràng. Chỉ duy có một nha hoàn, không hề phạm lỗi gì, lại bị đày xuống phòng củi làm những việc thấp kém nhất. Khế ước làm nô bộc vốn chỉ mười lăm năm, vậy mà bị ép thành bách niên tử khế. Ta thấy có điều lạ, truy hỏi kỹ càng mới hay, nàng ta là kẻ đã theo đến hồ nước, tận mắt chứng kiến mọi chuyện năm ấy. Nhưng trái tim lại lệch một phân, thành ra kẻ duy nhất may mắn sống sót."
"Quả nhiên."
Giang Hoài Chi khẽ cong môi, giọng điệu thản nhiên.
"Khi ấy nếu đã triệt để giết sạch, há lại có chuyện ngày hôm nay?"
"Ha, hối hận rồi sao?"
"Hối hận cực kỳ."
Hắn bật cười nhẹ, rồi trở tay kéo tiểu cô nương vào lòng, bàn tay rộng lớn khẽ phủ lên đôi mắt nàng.
"Huynh đây là..."
Lời còn chưa dứt, trong màn đêm chợt lóe lên ánh kiếm lạnh lẽo, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng. Kiếm phong sắc bén trong chớp mắt đã lướt ngang bên người!
Gần như cùng lúc đó, Giang Vọng Chi gào lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy tay trái lảo đảo ngã xuống đất.
Gân tay hắn ta, giữa phố chợ phồn hoa đã bị người ta chặt đứt ngay trước mắt mọi người!
Giang Hoán thu kiếm lại, quỳ một gối xuống.
"Công tử, đã cắt đứt hoàn toàn, không thể nối lại."
"Làm tốt lắm."
Giang Hoài Chi giọng lạnh như băng, trong mắt lóe lên một tia ác liệt.
"Dám hỏi Nhị ca, như vậy có còn gọi là nhân từ không?"
"Ngươi... Ngươi lớn gan thật!"
Giang Vọng Chi đau đến không nói thành lời, giọng run rẩy.
"Ngay giữa phố xá mà đả thương huynh trưởng, ngươi... ngươi dám sao?"
"Có gì mà không dám?"
Hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hờ hững như gió lạnh đầu đông.
"Năm đó khi Tạ di nương hại ta, ngươi có từng hỏi qua đạo lý huynh hữu đệ cung?"
Lính tuần đêm nghe tiếng động, chỉ sau mấy câu đối thoại đã chạy đến. Nhìn thấy hắn, họ lập tức khom mình hành lễ.
"Thái phó đại nhân."
Lính tuần không nhận ra Giang gia nhị lang, chỉ hướng về phía hắn bẩm báo.
"Có người gây chuyện giữa phố, chẳng hay đại nhân có bị thương chăng?"
"Không sao, các ngươi cứ đi làm việc của mình."
Giang Hoài Chi thần sắc bình thản, không tỏ vẻ gì.
"Chỉ là chuyện riêng của ta, sẽ nhanh chóng giải quyết. Đêm hôm khuya khoắt quấy nhiễu, mong thứ lỗi."
"Đại nhân nói quá lời rồi."
Lính tuần khách sáo đôi câu rồi tiếp tục tuần tra, mặc cho Giang Vọng Chi kêu gào, không ai quay đầu nhìn lấy một lần.
"Quả thực đã quá khuya rồi."
Ngước nhìn mấy vì tinh tú trên cao, Giang Hoài Chi ôm chặt tiểu cô nương trong lòng, bàn tay vẫn không rời khỏi đôi mắt nàng.
"Không tiễn Nhị ca nữa, trên đường đi nhớ cẩn thận, đừng để bị lính tuần bắt rồi bị tống vào lao, đến khi ấy e rằng khó mà giải thích được."
Nói xong, hắn dẫn Phù Dữu vào phủ, đóng sầm cửa lại.
"Dữu Nhi."
Giọng hắn lập tức dịu dàng, nhẹ nhàng đến tận cùng.
"Xem ra lần này thật sự chỉ có thể miễn cưỡng nghỉ lại trong phủ tiên sinh một đêm rồi."