“Lão sư.”
Một giọng nói ngoài ý muốn vang lên, đối diện với ánh mắt sắc bén như dao của Lý Kha, Triệu Diệc Phong thong dong giơ tay, không kiêu ngạo cũng không tự ti nói: “Yuki dựng bài không có vấn đề gì, còn giúp được rất nhiều nữa, Chu Thụy cũng vậy.”
Cảnh tượng này giống như lần giải vây ở sân khấu đầu tiên. Khác biệt duy nhất là lần này, khi đối mặt với huấn luyện viên, thái độ của anh không còn ngả ngớn nữa.
Lý Kha nheo mắt: "Vậy là do các em có vấn đề?"
"Vâng." Triệu Diệc Phong không hề do dự.
Lại Vũ Đông liếc mắt nhìn anh nhưng không thể đọc ra quá nhiều cảm xúc từ gương mặt điềm tĩnh ấy.
Là một thành viên không quá tệ trong đội, Triệu Diệc Phong không chỉ không biện giải cho mình, mà còn không hề ngượng ngùng thừa nhận vấn đề thực sự nằm ở đâu.
Không phải vì tiến độ chậm, cũng không phải vì thời gian không đủ, mà là vì nhóm không chuẩn bị tốt.
"Là do chúng em chuẩn bị chưa đủ, xin lỗi."
【Triệu lão sư, anh đừng có quá tử tế như vậy...】
【Có chút thay đổi về Triệu Diệc Phong, người này không tệ】
【Quả nhiên con người là do so sánh mà ra】
【Tính cách Triệu Diệc Phong thật ra rất hợp làm đội trưởng】
【Ủa không phải đội trưởng là Thư sao, không phải Triệu】
Kết thúc bằng phần nhận xét của huấn luyện viên Ngô Hi Hòa, phần kiểm tra của nhóm 《Peppermint》A khép lại. Tiếp theo là nhóm B – biểu diễn hoàn toàn trái ngược, tất cả đều thể hiện tốt, không ai mắc lỗi.
Nếu nhóm A là cát bụi rã rời, thì nhóm B là một thể thống nhất hỗ trợ lẫn nhau.
Chênh lệch quá lớn.
Lại Vũ Đông có một loại bình tĩnh như đã nhìn thấu hồng trần, hắn tạm thời không nghĩ ra biện pháp nào để xoay chuyển tình thế, trong đầu chỉ có hai lựa chọn là làm lại và đầu quân cho địch.
Chỉ mong thủ môn này có thể giữ vững thứ hạng của mình.
Nếu vì sân khấu đầu tiên quá tệ mà mất fan rồi bị loại, thì hôm công bố thứ hạng, hắn nhất định sẽ từng người một đối chất với mấy đồng đội “trời ơi đất hỡi” này. Tính hắn tốt thật đấy, nhưng không phải không có giới hạn. Dù sao nếu nhiệm vụ thất bại phải đổi bản đồ mới, hình tượng thí sinh quốc tế cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Sau giờ kiểm tra, tám người quay lại phòng tập.
Mặc ai cũng không thể dưới loại tình huống này mà xốc lại tinh thần, huống chi bầu không khí trong tổ vốn đã tiêu cực và lười biếng.
Theo kế hoạch, Chu Thụy sẽ tiếp tục dẫn mọi người tập luyện. Nhưng trước khi bắt đầu, Triệu Diệc Phong bất ngờ kéo tay Thư Đằng Kiệt lại, môi vẫn mang nụ cười thờ ơ, giọng điệu lười biếng như vừa mới ngủ dậy: “Đội trưởng à, không nói gì sao?”
Anh nhấn mạnh hai chữ "đội trưởng".
Thư Đằng Kiệt đẩy mắt kính: "Cậu muốn tôi nói gì?"
"Mở cuộc họp đi." Triệu Diệc Phong nhướng mày, "Cậu không cho rằng cứ tiếp tục luyện tập là có hiệu quả chứ?"
【k*ch th*ch, Triệu lão sư mở combat rồi】
【Đáng lẽ phải nói ra hết từ lâu rồi, nhưng người bình thường trong tổ này hoặc quá ích kỷ, hoặc tính cách quá nhu nhược, Triệu Diệc Phong cũng nhìn không nổi nữa】
【Câu này nói cứ như thể loại Triệu Diệc Phong ra khỏi phạm trù người bình thường vậy】
【Tôi thấy Yuki mấy lần muốn nói lại thôi】
【Đừng ép bé đến mức phải biết nói nha 2333】
【Cứu lấy một em mắc chứng sợ xã hội, cứu lấy dưa nhỏ của tui】
Lại Vũ Đông đang dựa vào góc tường uống nước, vừa nghe thấy cuộc đối thoại bùng nổ như vậy, hắn vội vàng ừng ực nuốt nước xuống, nghiêng đầu nhìn hai người đột nhiên giương cung bạt kiếm.
Nói thật, hắn rất lo lắng hai người này cãi nhau, một người dám trước mặt mọi người nhận lấy micro của Từ Án, một người dám trước ống kính nói mình chưa bao giờ nghe nhạc idol, đều rất cá tính.
Nhỡ mà cãi nhau như nhóm của Lương Chi Thịnh thì thật là thảm. Thời gian luyện tập vốn đã ít ỏi, nếu mối quan hệ vốn chỉ như một tờ giấy mỏng cũng bị xé toạc thì lại càng rắc rối thêm.
Đương nhiên, nếu có thể giải quyết thì tốt nhất.
Ít nhất có người nguyện ý đứng ra còn hơn là không có ai.
Tám người ngồi bệt xuống đất theo hình chữ U, mỗi đầu một người, Triệu Diệc Phong ngồi ở góc ngoài cùng, anh khoanh chân chống cằm, tư thế lười nhác chẳng nghiêm túc gì, mà câu nào thốt ra cũng khiến tim người khác thót lên.
"Tôi hỏi trước một câu, mọi người có muốn debut không? Nếu không muốn thì đừng nghe những lời tiếp theo, ra ngoài tản bộ cho khuây khỏa, lát nữa rồi hãy quay lại, đừng tự giam mình trong cái phòng tập bé tí này, thế giới bên ngoài còn nhiều điều thú vị hơn."
【Anh ơi, em thấy lời anh nói còn thú vị hơn á】
【Cứu em với, sao tự nhiên em lại thấy thích ảnh thế này】
【Triệu Diệc Phong hóa ra là kiểu người này hả?】
【Tính công kích mạnh ghê】
【Ai dám nói không muốn debut vào lúc này chứ ha ha ha】
Thấy không ai trả lời, Triệu Diệc Phong liếc nhìn một vòng, lười biếng nói: "Vậy coi như mọi người đều muốn debut nhé."
"Tôi cũng nghe ngóng được một chút, thời gian luyện tập của nhóm mình là ngắn nhất, hiệu quả cũng kém nhất. Nếu mọi người thấy tập thêm giờ không chịu nổi thì ít nhất hãy nghiêm túc trong thời gian luyện tập đã định."
"Có khó khăn gì cứ nói, tâm lý không ổn thì có thể tạm thời ra ngoài một mình tĩnh tâm, nhưng đừng có đang tập mà không nói một tiếng đã ngẩn người ra hoặc bỏ đi, lãng phí thời gian của đồng đội khác. Nếu không muốn lên sân khấu thì dứt khoát bỏ thi cho xong."