Vĩnh Thọ Điện, Trường Lạc cung.
Lưu Trường ngồi trước mặt Lữ hậu, liên tục lắc đầu.
"Hết rồi, hết sạch rồi, hoa phục của con chỉ giữ lại được tám bộ, xe ngựa còn bốn, đồ tốt sưu tầm được đều đem đi thưởng."
"Bộ áo này con mặc bốn ngày rồi."
"Ngày nào huynh ấy cũng đánh thức con dậy, đem chuyện phải làm trong ngày kể cho con ... Còn không cho con ngáp."
"Con chưa thảm nhất, thằng nhãi An bị huynh ấy đi theo bên cạnh, nghe nói hai ngày chưa về nhà."
"A mẫu, còn vừa cảm thụ được niềm vui của đại ca có vài ngày bị huynh ấy phá rồi, giờ con bắt nhớ Triều Thác."
Lữ hậu cười nhạt:" Có phải ngươi thấy ta già tới hồ đồ rồi phải không?"
"Hả, a mẫu nói gì thế?"
"Sợ ta làm chuyện bất lợi cho tứ ca ngươi, cho nên tới kể khổ, thực ra là nói đỡ cho hắn, ngươi sợ ta kiêng kỵ hắn, giết hắn chứ gì?"
Lưu Trường hốt hoảng:" Sao có thể thế chứ ạ, a mẫu là người tốt nhất Đại Hán, sao có thể giết người."
Lão thái thái vẫn cười nhạt:" Ngươi yên tâm đi, tuy ta đã già, nhưng chưa hồ đồ tới mức đó, không cần vờ vịt với ta. Hằng cũng xem như thông minh, sau khi trời Trường An, chưa từng can thiệp vào chuyện binh, hắn cũng đang đề phòng ta. Có điều ta chẳng tuổi cao rồi, tâm phúc trong triều cũng đã già cả từ chức, không như vị hoàng đế đã trưởng thành ngươi."
"Ha ha ha, a mẫu chớ mỉa mai như thế ... Con biết không giấu được a mẫu, chẳng qua con sợ có kẻ nói năng linh tinh trước mặt a mẫu, ảnh hưởng tới hòa thuận trong nhà."
"Mấy ngày trước Lương tìm ta khóc lóc, nói ngươi muốn biếm Tứ, có chuyện này không?"
Lưu Trường lắc đầu ngay:" Không có, là An, An thấy thằng nhãi Tứ cần mài rũa, chuẩn bị để nó đi Lũng Tây nửa năm lao dịch, Đổng Trọng Thư và Hạ Hầu Tứ đi cùng ... Thằng nhãi Tứ mấy ngày qua khóc lóc suốt, con khóc gặp nó."
Lữ hậu gật gù:" Để Tứ chịu khổ một chút cũng tốt, nay con cháu tông thất đa phần không dùng được, nên thiết lập gia pháp, để chúng từ nhỏ phải học kinh sách, thư pháp, kiếm pháp. Thiết lập khảo hạch nghiêm khắc, học tới trưởng thành đi lao dịch, ít nhất hai lần, thế mới thành người được, từ hoàng đến tới chư hầu đều phải như thế."
Lưu Trường vỗ tay:" A mẫu nói đúng lắm! Nên như thế, năm xưa con cần cù học tập, chịu không biết bao nhiêu khổ cực. Đám nhóc bây giờ càng ngày càng kém, phải mài rủa, con sẽ hạ lệnh lập gia pháp ngay.
Lữ hậu lẩm bẩm:" Đáng lẽ phải làm từ xưa, nếu không đã chẳng xuất hiện thằng nhãi như ngươi."
Lưu Tứ cuối cùng không thoát được vận mệnh của mình, dù Tào Xu, Lưu Trường hay Lữ hậu đều tán đồng mệnh lệnh của Lưu An.
Đổng Trọng Thư và Hạ Hầu Tứ là xúi quẩy, hai người chẳng làm cái gì hết, vì Lưu Tứ mà phải đi lao dịch.
Hiện cọn chúng đang ở trong phủ thái tử, mặt đầy bi ai.
Lưu An về phủ nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng của chúng thì chỉ cười, đi vào phòng trong.
Lưu Ngang và Lưu Khải còn chưa đi, Lưu An gọi bọn họ tới nhờ đưa ba thằng nhãi tới Lũng Tây.
Hai người đều đồng ý, Lưu Ngang trầm tư chốc lát nói:" Năm xưa chúng ta cũng đi phục dịch, ta còn nhớ khi đó thấy rất khổ, giờ nhớ lại không thấy khổ nữa. Chỉ tiếc ta chỉ có nữ nhi, không có nhi tử, nếu không cũng cho xuống địa phương lao dịch rồi. Đúng rồi Khải, ngươi có để nhi tử ngươi theo chúng lao dịch không?"
Lưu Khải trừng mắt:" Ngươi có còn là người không, nhi tử ta mới ra đời, ngươi muốn nó đi lao dịch à?"
Lưu An cười:" Ngang, ngươi mau sinh nhi tử đi, sau đó chúng ta để ba bọn chúng đồng hành."
Lưu Khải than:" Ài, tạm thời đừng nhắc chuyện này, giờ a phụ ta làm ngự sử đại phu, thế là hỏng rồi, sau này ta dâng thư, ông ấy đọc đầu tiên .... An, ngươi biết ông ấy định bao giờ về không?"
"Không biết, ta nghĩ phải dăm ba năm."
Lưu Ngang thì lại rất vui:" Trọng phụ làm ngự sử đại phu dù sao cũng tốt hơn Triều Thác, ta nghe nói, Tam trọng phụ biết chuyện này mừng lắm, dâng thư lên triều, xin làm thái úy đấy."
……….. ………..
"To gan lớn mật!"
"Đây là hành vi muốn mưu phản."
"Tội cực ác."
Quần thần lúc này tập trung trong Hậu Đức điện, thảo luận chuyện Triệu vương dâng thư xin làm thái úy, quần thần đều nhất trí cho rằng, phải xử trí tên chư hầu vương to gan muốn vươn tay tới binh quyền Đại Hán.
Lưu Hằng nghe họ nói, sắc mặt bình thản như cũ:" Thời gian để tang Hiếu Nhân hoàng đế chưa kết thúc, lúc này bắt chư hầu vương là không ổn. Thế này đi, để ta ra mặt viết thư mắng Triệu vương, giảm thực ấp, thu hồi mấy tòa thành về triều đường ..."
Các đại thần muốn nói gì đó, nhưng Triệu vương dù sao cũng là thân ca ca của hoàng đế, họ không tiện nói nhiều.
Người duy nhất có tư cách lên tiếng là thái úy đang ngồi ở thượng vị, nhưng nhìn ông có vẻ chẳng bận tâm.
Hành vi của Triệu vương trong mắt ông chỉ như đứa trẻ nghịch ngợm, không đáng tức giận.
Mọi người không bàn chuyện này nữa, Lưu Hằng đưa ra ba đề nghị.
Thứ nhất, đề xướng tiết kiệm trên phạm vi toàn quốc, hắn cho rằng xa xỉ là sự tổn hại lớn nhất với bách tính, vì thế mong từ hoàng đế tới quan lại lấy cần kiệm làm gốc, không lãng phí thức ăn, vải vóc, giảm hưởng thụ.
Không ai phản đối, dù họ có chẳng để trong lòng, nhưng không thể công khai phản đối đề nghị liên quan tới đạo đức.
Thứ hai, Lưu Hằng kiến nghị giảm số lần lao dịch, đừng có một năm nhất định tổ chức một cuộc lao dịch lớn.
Thứ ba, đề nghị con cháu huân quý tích cực mưu cầu quân công chính tích.
Ba kiến nghị này, chẳng ai phản đối hết, nhưng đến đề nghị thứ tư thì tất cả sửng sốt.
"Đại vương nói cái gì?"
"Miễn điền thuế cả nước?"
"Hả, đại vương, nay thuế là một phần ba mươi, là chưa từng có rồi, cách tính vô cùng cảm niệm thánh ân. Miễn thuế là không thể, không thu điền thuế chẳng lẽ muốn tăng thuế khác?"
"Không, chỉ miễn điền thuế thôi."
Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, sao hiền vương lại đột nhiên hồ đồ như thế?
Lưu Hằng nhìn Trương Thương ngồi đối diện:" Trương tướng nghĩ sao?"
Trương Thương còn chẳng hiểu sao mình ngồi đây, rõ ràng ông đang nghỉ phép ... Nhưng mà ông hiểu, Lưu Hằng muốn giải quyết tình trạng dân gian nghèo khó, để bách tính có tích lũy, giữ tiền tài trong dân. Thời giàn này triều đình định sẵn không có hành động lớn, là cơ hội bách tính nhanh chóng giàu có.
Lý luận mà nói thì được, nhưng mà ông mâu thuẫn lắm.
Mình khó khăn lắm mới có ngày tháng thanh nhàn, nếu miễn thuế cần tính toán chặt chẽ, tới khi đó chuyện cân đối thu chi sẽ đổ lên đầu mình.
Quần thần thấy Trương Thương không trả lời ngày thì kinh sợ, chẳng lẽ chuyện này có thể làm thật à?
Hàn Tín hồ nghi hỏi:" Nếu không thu thuế thì quân đội ăn gì, bổng lộc quan lại làm sao, triều đường có vận hành được không?"
Trương Thương gật đầu:" Vận hành thì vẫn vận hành được, nhưng ra ngoài đánh trận, mở rộng vỡ lòng, y quán đều không thể."
"Không làm được gì hết à?" Hán Tín cũng thấy rất lạ:" Ta lần đầu tiên nghe thấy đấy, chắc là đạo trị quốc của Hoàng Lão rồi."
Trương Thương không vui:" Là của Nho gia."
Thái úy chẳng thèm tranh cãi học thuật với ông ta, nhìn sang Lưu Hằng:" Đây không phải chuyện nhỏ, một khi tới cả bổng lộc không phát được, ắt có đại loạn, dù ngươi là chư hầu vương cũng phải chịu trách nhiệm."
Lưu Hằng rất tự tin:" Đa tạ thái úy nhắc nhở, nhưng có Trương tướng ở đây sẽ không xảy ra chuyện đó, Trương tướng giỏi tính toán sẽ cân bằng được thu chi, huống hồ miễn điền thuế, bách tính có tiền, thương thuế phát triển, tạp thuế sẽ tăng thêm ..."
Quần thần không vội phát ngôn, chuyện này liên quan lớn, không tiện kết luận ngay.
Chỉ có Loan Bố và Giả Nghị là cực kỳ tán đồng.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com