Triều nghị kết thúc Lưu Hằng về ngự sử phủ, triệu tập quan lại, lo liệu công việc trong phủ. Đang bận rộn thì có một cái xe ngựa gấp gáp xông vào, thiếu chút nữa xô cả đại môn.
Quan viên phủ ngự sử nhìn một cái là nổi nóng.
Giỏi, định xông vào đây à? Thứ khốn kiếp ...
Rồi Lưu Trường nhảy xuống, quan lại định chửi thay đổi thái độ nhanh như chớp, tươi cười bài kiến: "Thần từ xa đã thấy chiếc xe ngựa này có sự khí phái, ra là xa giá của bệ hạ."
"Tứ ca trẫm đâu."
"Trong thư phòng ạ!"
Lưu Trường xông vào thư phòng, người chưa tới đã hô:" Tứ ca, huynh hồ đồ rồi."
"Dù huynh xóa vài cái quận, vài cái châu, trẫm cũng không nói gì, nhưng miễn thuế toàn quốc à? Thế sau này trẫm ăn gì? Quan viên ăn gì?"
Lưu Hằng liếc Lưu Trường một cái nói thẳng thừng:" Bệ hạ sợ không ra ngoài đánh trận được chứ gì?"
Tuy Lưu Trường tỏ ra mù chữ, nhưng rất hiểu quốc sự, Lưu Hằng không tin y lại không hiểu ý đồ của mình, chẳng qua là biết Đại Hán làm thế không thể làm được chuyện gì lớn nên than vãn.
"Trước kia trẫm cũng từng miễn thuế, huynh biết sao không? Quốc khố thiếu chút nữa sụp đổ, cường hào lớn mạnh, chết người nhất là, bách tính căn bản không để ý, khi trẫm khôi phục nông thuế, họ lại bất mãn, còn nói xấu trẫm." Lưu Trường cãi cố:
Lưu Hằng nheo mắt:" Lời của bách tính không truyền được vào Hậu Đức điện, lời oán trách mà bệ hạ nghe được là của cường hào. Sao có thể vì vài kẻ ác mà lỡ chính sách tốt khiến ngàn vạn người được lợi."
"Nay Đại Hán nhìn như rất cường thịnh giàu có, nhưng bách tính tầng chót sống thế nào ... Vất vả cả một năm, nộp thuế xong lương thực giữ lại chỉ đủ ăn tới vụ thu hoạch năm sau, có chút sự cố thôi là thảm họa. Bệ hạ, thịnh thế không phải là binh cường mã tráng, mà là bách tính được ăn no ... Chẳng lẽ trong thịnh thế của bệ hạ, bách tính chẳng thể được ăn no à?"
Lưu Trường đuối lý gãi đầu:" Cũng đúng, nhưng ..."
"Bệ hạ không cần lo, đến lúc cần phủ ngự sử sẽ ra tay."
Cứ nghĩ đợi Tứ ca tới, mình có thể diễn người đi đánh nhau với An Tức vương một trận, kết quả Tứ ca miễn thuê, còn đánh cái gì ... Có điều Tứ ca nói cũng đúng, miễn thuế giúp thêm nhiều người được căn no.
Đang hậm hực thì nhìn thấy Lưu An cung kính ngồi quỳ bên cạnh, Lưu Trường mắng:" Thằng nhãi, thấy nãi công tới sao không pha trà? Theo Ngô vương học tập cho tử tế, nếu không cẩn thận trẫm đánh gãy chân ngươi.”
Uy hiếp vài câu xong, Lưu Trường vội vàng rời đi.
Lưu An thở dài:" Làm trưởng tử thật khổ."
Thực ra đâu chỉ trưởng tử khổ, cùng lúc đó Lưu Tứ lau nước mắt, cáo biệt a mẫu, huynh trưởng, muội muội.
Hắn đi cáo biết đại mẫu rồi, đại mẫu dặn dò rất nhiều, nhưng không hề có ý giữ lại.
Mà mấy vị a mẫu, trông có vẻ rất kiên quyết, đều muốn hắn đi Lũng Tây một chuyến, làm Lưu Tứ càng bi thương, mình vẫn còn là trẻ con mà.
Chỉ có muội muội là lưu luyến nắm chặt thay hắn.
Trước mặt muội muội, Lưu Tứ không muốn tỏ ra yếu đuổi, đành làm ra vẻ kiên cường, xoa đầu nó:" Muội đừng lo, ta sẽ về sớm thôi, đợi lúc đó sẽ dẫn muội đi chơi."
Đổng Trọng Thư mặt mày hoang mang đứng bên, đám Tào Xu hiển nhiên không coi hắn là người ngoài, cùng dặn dò kỹ lường. Tào Xu còn kéo hắn sang bên, nói:" Trông coi Tứ cho tốt, đừng để nó trốn giữa đường, nếu nó kéo ngươi trốn theo, phải báo cho giáp sĩ hộ tống, biết chưa.
Cuối cùng cáo biệt kết thúc, Ung Nga nhìn nhi tử đi xa, mắt đỏ hoe, Phàn Khanh nắm tay an ủi.
Lưu Ngang và Lưu Khải lúc này cũng ngồi trên xe ngựa, đám Lưu Tứ sẽ theo hai bọn họ về.
Ba thằng nhãi ngồi trên xe Lưu Ngang, nghe hắn bốc phét kinh nghiệm lao dịch của mình, chẳng thấy vui mà tâm trạng lại càng thêm sa sút, vì tên này làm một nói thành mười, cả ba nghe mà tái mặt.
Đợi họ sắp tiến vào quận Lũng Tây, đằng xa rầm rộ xuất hiện một đội nhân mã, đủ các loại nghi trường, cờ xí tung bay, trước sau mấy trăm người, toàn bộ là người hồ, có quan lại dẫn đường, kỵ sĩ ở bên.
Hạ Hầu Tứ mừng rỡ rút vũ khí:" Chẳng lẽ trời ban cho ta quân công rồi sao?"
Lưu Khải mặt co giật nhìn thằng nhãi này, mẹ nó, cảnh này sao mà quen thế.
Đạc Lỗ từng là một thương cổ Thân Độc, có gia đình mỹ hảo, có cuộc sống mỹ hảo ở nước An Tức.
Giờ hắn mang theo sự tuyệt vọng ngồi trên xe ngựa nhìn Trường An ngày một gần, đợi tới được Trường An, sinh mệnh của hắn cũng kết thúc.
Hắn nhận mệnh lệnh của An Tức vương, tới chửi mắng hoàng đế Đại Hán.
Không phải hắn không muốn chạy, nhưng người nhà của hắn ở An Tức, hắn mà chạy, cả nhà hắn sẽ gặp họa. Huống hồ An Tức vương phái ra sứ đoàn một trăm bảy mươi người, trừ người chiếu cố ăn ở cho hắn, còn lại đều là chiến sĩ, hắn muốn chạy cũng chẳng thoát.
Từ lúc đội xe tiến vào cương vực Đại Hán, Đạc Lỗ trở nên bất an, quan lại Đại Hán rất có lễ nghi, an bài họ ở dịch trạm, phái kỵ sĩ hộ tống, có người nghênh tiếp.
Tới nơi gọi là Lũng Tây, bọn họ gặp được đội xe quy mô cực lớn, nhìn hai chiếc xe lớn năm ngựa kéo, Đạc Lỗ biến sắc, hắn biết điều này đại biểu cho cái gì.
Quan viên hộ tống lập tức tới bái kiến.
Lưu Khải nghiêm mặt nhìn đội quân bày trận chỉnh tề, chớp mắt chia thành hai hàng, tố chất này làm hắn kinh ngạc.
Trông bọn họ bộ dạng phong trần, ai nấy mặt mày mệt mỏi, vậy mà thoáng cái đã phản ứng nhanh vậy rồi, đây là phong phạm vương quân của Hung Nô xưa.
Quan lại vội nói:" Bọn họ là sứ thần của nước An Tức, phụng lệnh tới bài kiến bệ hạ."
"Ý ngươi nói đám người này đều từ An Tức tới à?" Lưu Khải càng kinh ngạc:
"Đại vương, có gì không ổn sao?"
"À không, quả nhân chỉ hơi tò mò với nước An Tức thôi, trời không còn sớm nữa, ngươi mời chủ sự bên đó tới đây, ta muốn dùng cơm với họ, cũng có chuyện muốn hỏi.
Quan lại không dám từ chối, vội tới báo cho sứ giả.
Đạc Lỗ biết vương của Đại Hán muốn gặp mình, liền theo quan lại đó tới bái kiến hai vị đại vương kia, hắn tương đối hiểu Đại Hán, biết sự khác biệt giữa vương và hoàng đế.
Lưu Khải quan sát vị sứ giả An Tức trước mắt, sứ giả cúi thấp đầu, có vẻ thành thật.
"Ngươi biết nói tiếng triều đình chứ?"
"Biết ạ."
"Ồ, ở An Tức mà cũng có người biết nói tiếng Đại Hán à?"
"Thần vốn là người Thân Độc, từng tới Đại Hán, sau mới tới An Tức làm quan."
"Vì sao không làm quan ở Đại Hán, chẳng lẽ thấy Đại Hán không bằng An Tức?"
Đạc Lỗ run lên:" Không phải như thế ạ, thần không muốn làm quan chỉ muốn buôn bán nuôi gia đình, ai ngờ tới An Tức gặp phải tặc khấu, đành phải ủy thân, bảo toàn tính mạng."
"Ta rất hiếu kỳ với nước An Tức, đợi ngươi tới Trường An xong quay về, nhất định tới Tây Đình bái kiến quả nhân, quả nhân bày tiệc khoản đãi." Lưu Khải tỏ ra rất thiện chí:
Đạc Lỗ đầu tiên là vui vẻ, nhưng nghĩ tới đi Trường An, sắc mặt lại ảm đạm:" Đa tạ đại vương hậu ái, thần chỉ muốn hỏi một câu, tâm tình bệ hạ gần đây thế nào?"
Lưu Khải lấy làm lạ, vẫn đáp:" Bệ hạ vừa mất đi huynh trưởng, tâm tình e là không tốt."
Đạc Lỗ cười thảm:" Thế thì thận không nhận lời đại vương được rồi, đại vương không biết, bệ hạ viết thư cho quân vương của thần, ngôn từ toàn lời sỉ nhục. Quân vương giận lắm, bảo thần tới tìm bệ hạ, thần lo trong thư toàn lời chửi bới, thần sợ là không còn sống mà về được ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com