Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1024 - Chương 1025: Ai Chửi Trước?

Chương 1025: Ai chửi trước?

Lưu Tứ đang ăn cơm, nghe được chuyện người ta viết thư chửi a phụ mình, hào hứng ngẩng đầu hỏi: "An Tức vương viết thư chửi bệ hạ à? Chửi thế nào? Kể ta nghe xem. "

Lưu Khải trừng mắt với Lưu Tứ một cái mới bình tĩnh nói:" Ngươi chớ lo, bệ hạ là quân vương nhân từ, chỉ cần ngươi giữ đúng lễ đi, trần thuật đúng sự thực sẽ không sao ... Thế này đi, nếu ngươi sợ thì đi tìm ngự sử đại phu, ông ấy sẽ bảo vệ ngươi."

Ăn uống xong, Đạc Lỗ mới cáo biệt bọn họ.

Lưu Ngang gật gù khen:" Tên man di này biết lễ nghi đấy, không uổng công ngươi cứu hắn một mạng."

Lưu Khải cười lạnh:" Ta nhìn quân đội hắn mang theo, vượt qua tất cả quân đội khác ta từng gặp, An Tức ắt là kẻ địch khó đối phó như Hung Nô ... Bọn chúng đã rất hiểu chúng ta, biết nói ngôn ngữ của chúng ta, chúng ta lại chẳng biết gì về chúng, thế là không được."

Khi các sứ giả tới Trường An thì quần thần Trường An đang vì chuyện miễn thuế mà bận rộn.

Trải qua bàn bạc, cuối cùng Trương Thương bắt đầu ban lệnh miễn thuế với các nơi.

Lịch sử trải qua sự phát triển quỷ dị, cuối cùng vẫn là do Lưu Hằng và Trương Thương đưa ra lệnh miễn thuế. Mà trên lịch sử Hán Văn Đế và Trương Thương thi hành chính sách miễn thuế mười bốn năm, đưa Đại Hán từ "tìm không nổi bốn con ngựa cùng màu" thành "Bắc Địa nuôi dưỡng 40 vạn thớt ngựa".

Giai đoạn Hán Văn đế chấp chính được coi là thời kỳ thuế thấp nhất lịch sử cổ đại, bách tính thực sự nghỉ ngơi, dần trở nên giàu có, nhân khẩu tăng mạnh từ 1800 vạn lên 4500 vạn thời Cảnh Đế. À phải rồi, đến khi Vũ đế mất, nhân khẩu còn 3000 vạn ...

Mà vừa miễn thuế lại có được sự phát triển đó không thể không nhắc tới Kế tướng nhờ tính toán vang danh lịch sử.

Lưu Hằng và quần thần vừa thương lượng xong chính sách thì được bẩm báo, sứ giả nước An Tức tới Trường An, đang tới bái kiến bệ hạ.

Đạc Lỗ mặc y phục đặc sắc của nước An Tức, dẫn bốn chiến sĩ, tay cầm giấy da dê, cung kính đi vào Hậu Đức Điện.

Vừa bước chân qua cửa một phát, Đạc Lạc đã quỳ ngày xuống, không dám ngẩng đầu lên.

Vị hoàng đế này không hề già, trẻ như quân vương nhà mình, quan, quan trọng là vóc dáng đó quá khôi ngô, nắm đấm đặt lên tay vịn kia chắc còn to hơn đầu hắn, nếu đấm một cái.

Vĩnh việt lão bà luôn lén gửi tiền về nhà mẹ đẻ sau lưng ta, vĩnh biệt nhi tử ỉa đái lung tung.

Hắn hít sâu một hơi, ưỡn thẳng người dơ giấy da dê lên.

"Quân vương An Tức - Mễ Đặc Lý Đạt Thế vĩ đại gửi thư cho hoàng đế Đại Hán"

"Ta chơi chết mẹ con chó già nhà ngươi, ngươi là cái thứ ..."

Uỳnh!

Đạc Lỗ mới chỉ đọc được phần mở đầu, tiếp đó hắn thấy mình bay lên, đầu ngửa lên trời nhìn thấy trang sức ở trần nhà.

Hoàng cung này thật đẹp.

Chân Lưu Trường chưa thu lại, mặt mày vặn vẹo, điên cuồng gầm rú:" An Tức vương chó má, dám viết thư chửi trẫm, trẫm diệt quốc của hắn! Người đâu, mang tên khốn này ra nấu."

Lữ Lộc vội ngăn trước mặt Lưu Trường:" Bệ hạ đừng kích động vội, giam giữ đước, hỏi rõ tình hình xong rồi giết cũng không muộn.

Lưu Trường bị sỉ nhục, Lữ Lộc tức giận lắm, mặt hắn đỏ bừng bừng.

"Bệ hạ, Mạo Đốn năm xưa gửi thư cũng không thô bỉ thế này. Thần nghe nói An Tức là nước lớn, không ngờ quân vương lại vô lễ như thế!"

"Đúng là đáng chết.

Nghe Lữ Lộc chửi bới luôn mồm, Lưu Trường cực kỳ đồng cảm:" Đúng thế, đây mà là chuyện một bậc quân vương có thể làm sao? Trẫm chỉ gửi thư chửi hắn vài câu mà hắn dám viết thư chửi trẫm."

"Đúng thế, bệ hạ chẳng qua ... Hả?" Lữ Lộc khựng người:" Bệ hạ nói gì?"

Lưu Trường biết lỡ lời rồi, hắng giọng:" Lúc đó trẫm ở Thân Độc, đánh bại An Tức xong, sai chúng mang thư về ... Trong thư chẳng có gì, cảnh cáo tên đó đừng nhòm ngó phương đông, nếu không trẫm moi mắt hắn ..."

Lữ Lộc hiểu rồi, lòng liền bình tĩnh lại, hóa ra ngài chửi trước à?

Lưu Trường vẫn giận lắm:" Lập tức triệu tập lang trung của trẫm."

"Bệ hạ chớ giận, chuyện chinh phạt phải triệu tập quần thần ..."

"Ai bảo trẫm muốn chinh phạt? Trẫm muốn các lang trung viết thư chửi chết hắn.

Được Lữ Lộc khuyên can, Lưu Trường cuối cùng quyết định triệu tập tam công trước, kể chuyện này.

Tam công nhanh chóng xuất hiện trong Hậu Đức Điện, An Tức vương phái sứ giả tới sỉ nhục hoàng đế, đây không phải là chuyện nhỏ, liên quan tới tôn nghiêm quân vương, nói không chừng phải đánh một trận.

Hàn Tín cau mày vô cùng nghiêm túc, ông đã bắt đầu tính toán chuyện xuất chinh.

Lưu Hằng lo lắng trùng trùng, vừa soạn xong chuyện miễn thuế thì xảy ra vấn đề, An Tức xa xôi như thế, chẳng lẽ phải tới giao chiến với chúng à?

Chỉ có Trương Thương là bình tĩnh, hỏi:" Bệ hạ trước đó có viết thư chửi bới vị quân vương An Tức không?"

Lưu Trường liếc Lữ Lộc, Lữ Lộc lắc đầu, y cười nói:" Làm gì có chuyện đó, trẫm chỉ cảnh cáo vào lời thôi."

"Xuất binh, vua nhục thì thần chết, sao có thể để Hồ vương làm càn ở đây? Trước giết sứ giả tế cờ, sau xuất binh An Tức." Hàn Tín cực kỳ nghiêm túc nói:

Hàn Tín nói không sai, nhưng Trương Thương và Lưu Hằng đều trầm mặc, thậm chí sinh nghi, chuyện này không phải do hoàng đế vì kiếm cớ đánh An Tức nên cố ý an bài chứ?

Nhưng triều định trước đó không lâu dùng binh với Thân Độc, hao phí cực lớn, nên mới cần phát triển nội chính, nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu đánh An Tức còn xa hơn cả Thân Độc thì hào phí không biết bao lần ... Nhất là An Tức quá xa, Đại Hán không cai trị được, dù có thắng thì vật tư thu hoạch được chẳng bằng vật tư tiêu hao.

"Bệ hạ ... Quốc khổ không còn tiền tài gì nữa, không thể xuất chinh." Trương Thương khuyên can:

Lưu Hằng hắng giọng một tiếng, chuyện đã tới nước này, hắn cũng không thể che giấu ý nghĩ:" Bệ hạ, trước đó chúng ta đã thảo luận rất nhiều cải cách chế độ quan lại, đây là thời cơ tốt nhất. Thần nghe nói, người làm tướng không thể vì hỉ nộ mà xuất binh, bậc quân vương càng phải coi trọng lợi ích quốc gia mới tới vinh nhục bản thân."

"Nay chính là thời khắc quan trọng, tạm bỏ vinh nhục xuống, đợi hết thảy thuận lợi, thần nguyện ý vì bệ hạ thảo phạt An Tức vương vô lễ."

Giọng Lưu Hằng rất thành khẩn, lần lượt bái Lưu Trường và Hàn Tín.

Hàn Tín lạnh lùng nói:" Như vậy tổn hại uy danh bệ hạ."

"Không đâu, người biết chuyện này chỉ có vài người chúng ta, chỉ cần phong tỏa tin tức là được."

Lưu Trường không nói gì thêm, gật đầu coi như đồng ý:" Thôi, cứ thế trước đi, các ngươi lui ra, trẫm còn việc quan trọng muốn làm ..."

Vừa nói còn cười đánh mắt với Hàn Tín.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment