Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1025 - Chương 1026: Chẳng Đứa Nào Nên Hồn.

Chương 1026: Chẳng đứa nào nên hồn.

Đợi những người khác vừa đi một cái Lưu Trường liền nắm lấy tay Hàn Tín:" Sư phụ! Há để trẫm bị làm nhục như vậy?"

Hàn Tín cười:" Ta biết mà .... Ngươi muốn thế nào?"

"Đại Hán không thảo phạt được thì dẫn quân Thân Độc đi."

"Thế thì chỉ có đường chết."

"Bảo A Liệt dẫn binh thì sao? A Liệt triệu tập kỵ binh tinh nhuệ, xuất phát từ nước Ba, tập kích bất ngờ. Nước Ba hiểm yếu, dễ thủ khó công, người An Tức trừ khi điều động chục vạn đại quân, không vượt được quan ải. Bị tập kích hắn chỉ có thể dậm chân tức tối."

Lưu Trường rất đắc ý:" A Liệt rất có thiên phú, thân thể cường tráng, đầu óc thông minh, người Thân Độc chưa chắc sinh ra đã hèn nhát, nếu huấn luyện thích hợp, khẳng định cũng có thể thành cường quân."

"Chỉ là A Liệt chưa từng học binh pháp, song không sao cả, có sư phụ rồi, sư phụ viết cho họ binh pháp thích hợp với vũ khí và thể trạng của người Thân Độc đi."

Hàn Tín nghiêm mặt:" Ngươi tưởng viết binh pháp như viết thư chắc."

"Đối với người khác mà nói, khẳng định khó hơn lên trời, nhưng với sư phụ mà nói, đâu phải chuyện gì to tát chứ? Thuận tay mà thôi." Lưu Trường nịnh:

Hàn Tín không buồn thảo luận binh pháp với Lưu Trường:" Nếu ta đích thân thao luyện, có khi có thể phân cao thấp với người An Tức rồi, nếu để người Thân Độc kia thao luyện thì khó nói. Dù sao chúng ta chẳng mất gì, để hắn tổ chức là được ... Ta thấy tên An Tức vương đó không giống như vương Thân Độc, hắn là kẻ có năng lực, có dã tâm, sớm muộn cũng giao thủ với Đại Hán."

Lưu Trường siết chặt nắm đấm hét một tràng, lâu lắm rồi mới có kẻ địch khiến y muốn tận tay bóp cổ đến như vậy.

Lữ hậu đột nhiên tỉnh lại, chẳng biết vừa rồi mơ thấy gì, khóe miệng không ngờ mang nụ cười, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Trời vừa mới sáng, cung nữ nghe thấy động tĩnh vội đi vào, đỡ Lữ hậu dậy, lại giúp bà rửa ráy, ngồi trước gương đồng, Lữ hậu nhìn bản thân soi gương, mấy cung nữ đang giúp bà trải mái tóc trắng.

Thiếu nữ thanh xuân năm xưa, giờ tóc đã bạc hết, chỉ loáng thoáng thấy tàn ảnh của tuyệt thế mỹ nữ năm nào.

Chẳng biết vì sao, số lần hồi ức quá khứ của Lữ hậu gần đây ngày một nhiều, thậm chí trong mơ luôn thấy những người đã mất.

A phụ, a mẫu, huynh trưởng, thậm chí là ... Lưu Bang.

Bữa sáng rất đơn giản, từ khi gả cho Lưu Bang, Lữ hậu chưa từng ăn uống quá xa hoa. Còn nhớ khi bà con nhỏ, ăn uống không tệ ... Nhưng Lưu Bang không kiếm ra tiền, suốt ngày lang thang bên ngoài, sau này suốt ngày đánh trận. Đến khi Đại Hán lập nên, Lưu Bang đổi lòng, mê con tiện nhân, bắt đầu chèn ép thế lực của bà, đối phó với Lữ gia.

Dần dần bà quen với cách ăn uống bình thường, chẳng bao giờ kén chọn, trong cung chỉ có Bạc phu nhân là cũng ăn uống giống bà.

Nghĩ tới vị phu nhân đó, Lữ hậu bất giác nghĩ tới vị ngự sử đại phu bây giờ.

"Ngự sử đại phu có dâng tấu không?"

"Có ạ."

Cung nữ vội vàng mang tấu chương lên, Lữ hậu trải ra bàn, vừa ăn vừa xem.

"À, thằng nhãi này không tệ, tích cực để thái úy tham dự chính vụ ... Ừm, làm gì cũng dự mưu tỉ mỉ, hơn xa cái thằng nhãi nghĩ gì làm nấy kia."

"Nói với Hằng, chuyện cải cách, người cần thu phục nhất là Lục Giả chứ không phải thái úy. Đừng thấy ông ta ngầm thân cận với bệ hạ là ông ta sẽ phụng tùng vô điều kiện. Phủ phụng thường quá lớn, mười chuyện trong thiên hạ thì hết chín từ đó mà ra, lếu Lục Giả mà phản đối, dù thái úy và Trương tướng ra mặt cũng vô ích. Phải thông qua thuyết phục, đừng mượn lực ép ông ta, nếu không cùng lắm Lục Giả từ quan, khi đó phủ phụng thường sẽ hỗn loạn .."

"Vâng!" Cung nữ nhận lệnh rời đi:

Lữ hậu khẽ lắc đầu, đám nhãi đều không nên thân.

Đừng thấy Lưu Hằng không có khuyết điểm gì, thực ra giống đám huynh đệ của hắn, đều có tính dễ nóng máu. Bình thường thì trấn định đấy, nhưng gặp phải chuyện lớn dễ mất khống chế, làm xằng làm bậy. Lưu Trường thì ngược lại, chuyện càng lớn càng bình tĩnh, nhưng thường ngày làm bậy liên hồi, chẳng khá gì hơn.

Lữ hậu sai người lấy kim chỉ, mùa xuân sắp hết, bà muốn làm y phục mùa hè.

Từ khi gả cho Lưu Bang, chuyện gì bà cũng phải làm, nên dù là nông canh hay may vá, bà đều thuần thục, y phục của Lưu Doanh, Lưu Trường, đa phần do bà làm.

Lỗ kim không nhỏ, nhưng mắt bà kém rồi, xâu mấy lần không qua. Cung nữ ở bên muốn giúp nhưng không dám, sợ lên tiếng có hiềm nghi chê thái hậu già cả vô dụng.

Lữ hậu có chút bực bội, chẳng lẽ mình ngay cả xâu kim cũng không làm nổi nữa sao?

"Đại mẫu !"

Chợt có tiếng kêu lớn, Lữ hậu quay đầu nhìn, tiểu công chúa vù vù lao vào, giống hệt thẳng nhãi nào đó, kích động chui vào lòng bà, nhìn mắt bà:" Đại mẫu, cháu phát hiện ra một việc."

"Việc gì thế?"

"Cháu hoài nghi Tứ ca giả mạo Tam ca, ném Tam ca đi lao dịch rồi."

Lữ hậu cười khẽ:" Vì sao?"

"Tam ca hôm nay chửi bậy, hơn nữa còn nói rất nhiều lời bậy bạ, chắc chắn là Tứ ca giả mạo."

"Ồ, thú vị đấy, cháu nghe thấy ở đâu?"

"Tam ca từ Hậu Đức điện đi ra, huynh ấy không thấy cháu, mặt mày hoang mang lẩm bẩm toàn những câu nói bậy bạ." Tiểu công chúa mách:

Lữ hậu mặt đen xì:" Thằng nhãi đó lại làm hư con cái rồi ... Cháu phải ngoan, đừng học a phụ và huynh trưởng cháu nhé."

"Vâng, cháu biết rồi."

"Gần đây chơi có vui không?"

"Cái gì cũng tốt ạ, chỉ là sơn dương đại phụ không thích viên hầu đại phụ, hai người gặp nhau là cãi nhau. Hôm qua sơn dương đại phụ nổi giận đuổi viên hầu đại phụ cút về rừng ..."

Lữ hậu suýt nữa cười ra tiếng.

Lưu Linh thích dùng bề ngoài để đặt biệt hiệu cho người ta, Hàn Tín vì râu mà bị gọi là sơn dương, Triệu Đà hai tay cực dài nên bị gọi là viên hầu.

Lữ hậu lắc đầu:" Không nên dẫn cháu đi Thượng Lâm Uyển xem động vật nữa, xem cháu đặt tên kìa, đường đường Nam Việt vương, cháu lại gọi người ta là viên hầu."

"Viên hầu đại phụ vui lắm, chẳng giận tẹo nào."

"Được, được, đi chơi với họ đi, cũng phải theo dõi tam ca cháu, xem nó rốt cuộc có phải là giả mạo không?"

"Vâng!" Lưu Linh nghiêm túc nói:" Cháu sẽ tra rõ ràng."

Đợi Lưu Linh đi rồi, Lữ hậu nhìn sang cung nữ hỏi:" Trường có phải là triệu tập mọi người, soạn thư trả lời cho An Tức vương không?"

Cung nữ gật đầu:" Lữ quân hầu nói, bệ hạ triệu tập lang trung, để vị đại gia Mai Thừa viết thư nhục mạ An Tức vương, những văn nhân đó không chịu dùng lời thô bỉ, bị bệ hạ chửi mắng, cuối cùng là bệ hạ tự mình viết thư, nội dung rất tệ ạ ..."

Lữ hậu nổi giận:" Nếu muốn đánh thì phải vờ hòa hảo, gửi sứ giả, điều tra tình hình An Tức. Nếu muốn hòa hảo, vậy viết thư xin lỗi, tặng lễ vật."

"Chửi qua chửi lại còn ra thể thống gì, đây là chuyện quân vương nên làm à?"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment