Quận Bái là nơi đặc thù nhất trong tận cả các quận ở Đại Hán.
Trước kia nơi này thuộc về nước Sở, chưa từng lập quận, sau khi Sở Nguyên vương qua đời, nơi này thu về triều đình, sửa quận Tứ Thủy ban đầu thành Quận Bái. Trong thời gian quay về triều đường, nơi này thay tám vị quận thủ.
Cơ bản mỗi người nhậm chức ở đây đều không có kết cục gì tốt đẹp, nếu không bị đàn hặc mất chức thì trực tiếp phán cực hình.
Chỉ đúng một vị có kết cục tử tế.
Một cỗ xe ngựa chậm rãi đi trên con đường mới làm của Quận Bái, Triều Thác mặt lạnh tanh nhìn tình hình trên đường.
"Sao nơi này có nhiều du hiệp thế?"
Triều Thác nhìn đám người mang vũ khí nghênh ngang đi qua mày càng nhíu chặt.
Ngồi bên cạnh hắn là huyện trưởng họ Mã, trước đó vì trong huyện có phán quyết xử tử nên phải tới Trường An báo cáo. Ông ta là người thật thà bổn phận, gần 50 tuổi, chưa từng phạm lỗi, nay cùng xe với Triều Thác, đúng là dày vò lớn.
"Triều công, số du hiệp giờ còn là ít đấy, chứ lúc mới lập quận Bái, thật đúng là .... Nơi này có Kinh Hầu hầu quốc, Kiến Thành hầu quốc, con cháu họ mang trường kiếm, phóng xe phóng ngựa, ngài nói ai dám quản? Giờ khá hơn rồi, trước kia làm quận thủ ở đây đúng là ..."
"Cả Mang Huyện của hạ quan cũng là Mang hầu quốc, toàn quận trên dưới, chẳng ai trêu chọc được."
Triều Thác hừ lạnh:" Triêu chọc thì sao, chúng làm gì được ngươi, chẳng lẽ dám gây bất lợi với ngươi à? Ngươi thay thiên tử trấn thủ một phương? Sao phải sợ!"
Mã huyện trưởng rụt rè nói:" Hạ quan vô năng."
"Du hiệp qua nhiều, phải trị, còn cả vị quận thủ hiện nay, đợi ta tới huyện, bảo hắn tới ... Nghe ta bẩm báo."
"Vâng."
Mặc dù là huyện lệnh, nhưng Triều Thác vẫn làm cao như cũ, còn vị huyện trưởng kia thì không dám nói nhiều, rất sợ hắn. Triều Thác không hề gặp phải tình huống "hổ xuống đồng bằng bị chó khinh". Người ta là xá nhân của hoàng đế, ai biết ngày nào hoàng đế nhớ tới lại lần nữa vào triều làm quan lớn hay không.
Cơ bản lên tới vị trí nhất định làm gì có ai ngu xuẩn, không vì sự vô lễ của Triều Thác mà phát sinh mâu thuẫn.
Đây đại khái là huyện lệnh có quyền uy cao nhất, cả quận thủ chưa chắc dám hạ lệnh với hắn.
"Quận thủ nơi này là ai?"
"Quận thủ nơi này là người trẻ tuổi, làm việc không kiêng dè gì, không coi đại tộc vào đâu, tùy ý lăng nhục ẩu đả ... Các quan viên rất sợ ... Triều công xem, hắn tới rồi."
Mã huyện trưởng đang nói đột nhiên thấy kỵ binh từ xa tới, vội ngậm miệng.
Đoạn kỵ sĩ rất nhanh tới chỗ họ, người đứng đầu nhảy xuống, đi tới thẳng trước mặt Triều Thác, tuổi chừng ba mươi, vỗ lễ quan sát Triều Thác:" Hôm qua ta về, hôm nay Triều công tới, nếu biết trước ngài sẽ tới chỗ ta, hai chúng ta đi cùng."
Triều Thác từng gặp hắn ở Trường An rồi:" Ra là Lưu quân, sao Trương tướng chưa điều ngươi đi à?"
"Chắc Trương tướng thấy ta làm không tệ nên không điều đi."
Quận thủ sai người dẫn ngựa tới cho Triều Thác, hai người cưỡi ngựa song song.
Lưu quận thủ rất tự tin:" Đây là nơi tốt, có đồng ruộng màu mỡ, nhân lực sung túc, hào cường ở đây dám ức hiếp bách tính, thấy kẻ nào, ta bắt kẻ đó. Thế nhưng đáng tiếc dưới quyền toàn đám hèn nhát."
Mã huyện trưởng cúi đầu.
Lưu quận thủ cười với Triều Thác:" Nay ngài tới đây là ta yên tâm rồi, lần này phải giúp ta quản lý tốt Đại Hán."
Triều Thác cười lạnh:" Lưu quận thủ đương nhiên có khí phách, a phụ ngài là đường đệ của Cao hoàng đế, mẹ đẻ ngài là con của trưởng tỷ thái học ... Ngài mà còn không có khí phách thì Đại Hán này vong rồi."
"Về phần tình hình địa phương, ta phục lệnh bệ hạ tới đây thì nhất định dốc sức quản lý, chẳng liên quan gì tới quận thủ thế nào ... Chỉ mong khi ta làm việc thì quận thủ đừng mất khí phách bây giờ."
"Quận thủ tiễn tới đây thôi, ta tự về."
Không đợi Lưu quận thủ đáp, Triều Thác dẫn người nhanh chóng rời đi, chẳng nể nang chút nào.
Hậu Đức Điện, Lữ Lộc đứng ở cửa, cảnh giác nhìn quanh.
Đột nhiên có người bước nhanh tới, Lữ Lộc biến sắc mặt, vội hô lên:" Ngự sử tới rồi."
Tức thì ở trong điện, Lưu Trường luống cuống nhét thịt trên bàn vào miệng, không kịp nhét thì giấu đi, dùng ống tay áo lau miệng, làm ra vẻ nghiêm túc.
Khi Lưu Hằng vào điện Lưu Trường đang xem đống tấu chương, mặt mày trầm tư.
Lưu Hằng ngồi xuống bên cạnh Lưu Trường, không quấy rầy y, Lưu Trường vờ không nhận ra, ngồi xem một lúc mới biết:" A, Tứ ca tới rồi à? Cái thịt này nói có lý lắm."
"Hả?"
" À không, cái, cái tấu chương này nói có lý lắm, miễn thuế nông phải dựa vào khảo hạch số lương, với nhà hơn 500 mẫu ruộng không thực hiện miễn thuế .. Lưu Kính làm thế mà vì tránh hào cường được lợi lớn từ miễn thuế."
Lưu Hằng cũng tán đồng:" Kỳ thực ông ấy muốn tính thuế với tất cả gia đình có quy mô nhất định, dựa theo tài sản mà thu thuế. Nhưng bị thần từ chối nên mới thoái nhường."
"Có điều thần tới đây không phải vì chuyện này, mà là chuyện sứ giả An Tức."
Lưu Trường ngạc nhiên:" Không phải đã bàn bạc là thả hắn ra để tìm hiểu tình hình An Tức, phái sứ giả sang đó, tạm thời chung sống hòa bình à? Lại xảy ra chuyện gì nữa thế?"
Lưu Hằng cau mày:" Hôm qua hắn được thả, hôm nay bị tập kích, may mà thần có mặt nên tặc nhân không thành công, thần vỗ về hắn xong liền tới tìm bệ hạ."
"Cái gì?" Lưu Trường trợn tròn mắt: " Ai lại giết sứ giả An Tức chứ?"
"Chẳng lẽ là thái úy?"
"Sư phụ trẫm muốn giết người thì tự cầm kiếm đi giết rồi, không cần đi ám sát ... Tứ ca, kể tình huống cục thể cho trẫm nghe xem."
Lưu Hằng kể mình tới nơi sứ giả cư ngụ để bái kiến, tìm hiểu tình hình. Đột nhiên có tặc nhân xông ra, sau khi thấy giáp sĩ bảo vệ thì vội rút lui, giáp sĩ vì sợ bị dương đông kích tay nên không dám truy kích.
Thần sắc Lưu Trường rất nghiêm túc:" Đây không phải chuyện nhỏ ... Giết sứ giả An Tức à ? E là vị tướng lĩnh nào phải người làm ..."
Lưu Hằng gật đầu:" Thần cũng nghĩ thế ... Có điều cũng khó nói, biết đâu vì biết nội dung bức thư, muốn trả thù cho bệ hạ."
"Đây là hành vi ngang với phản nghịch. Định ép trẫm tác chiến với An Tức, vì quân công dám trái lệnh trẫm." Lưu Trường cực kỳ tức giận:" Chu A Phu thống soái quân đội thế à? Trẫm đánh gãy chân hắn."
"Chu Á Phu trị quân rất nghiêm, tướng lĩnh đều phục tùng, hắn lại không tham công, thần không nghĩ là do tướng sĩ dưới quyền hắn gây ra." Lưu Hằng thận trọng nói:" Chuyện này nên để Lưu Chương ngầm điều tra, trước khi tra rõ có thể vờ như không biết gì ..."
"Giờ Vương Điểm Khải đã cáo lão về quê, nhân tài ở phương diện này không đủ, Lưu Chương chẳng biết phải tra bao lâu ... Thế này đi, trẫm vờ tới chỗ Chu Á Phu rồi thăm dò ..."
Lưu Hằng quá hiểu Lưu Trường:" Bệ hạ định cưỡi lên người hắn, bóp cổ chất vấn chứ gì? Chuyện này cũng là một cơ hội."
"Nếu lấy lý do này nói không chừng có thể tiến hành cải cách quân đội."
"Được!" Lưu Trường đám bàn, ai ngờ đấm mạnh quá bàn bị nứt ra, để lộ thịt bên trong, ú ớ nói:" Tứ ca, bàn bị trẫm đánh chết rồi, ăn chút thịt bàn không?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com