Lưu Trường thiết lập một giáo trường lớn ở phía đông Trường An, chủ lực của Bắc Quân đóng ở đây, tiến hành thao luyện và luân chuyển.
Chu Á Phu nay là Xa kỵ tướng quân thống soái Bắc quân, phụ trách điều động toàn bộ bắc quân, thường ngày thao luyện ở đây cũng do hắn phụ trách.
Ngồi trên chiến xa, Lưu Trường nheo mắt, bộ dạng trầm ổn.
Lữ Lộc đánh xe, không ngừng than vãn.
"Ngự sử nói rồi, không thể bứt dây động rừng, sao bệ hạ còn đi tìm Á Phu?"
"Trước tiên để Thành Dương vương đi tra, đợi tra ra chút gì đó, bệ hạ đi hỏi tội cũng được, thăm dò cũng được. Bây giờ chưa biết gì hết đã đi tìm Á Phu, bệ hạ giọng to, e có kẻ nghe thấy, vô tình làm điều tra thêm khó khăn, thế chẳng phải chuốc thêm rắc rồi à?"
"Ngươi thì hiểu cái gì?" Lưu Trường không vui:" Chuyện này càng nhanh càng tốt, tránh gây ra hiểu lầm ... Huống hồ trẫm chỉ đi xem qua, hòi chút tình hình trong quân. Trong tông thất đa phần nóng tính, chỉ trẫm trầm ổn, ngươi không phải lo."
Lữ Lộc thở dài, bệ hạ mà nghe lời hắn đã chẳng phải là bệ hạ nữa.
"Phía Triều Thác sao rồi, có dâng thư gì không?"
"Có ạ... Triều Thác cực kỳ bất mãn với tình hình quận Bái, dâng thư muốn trừng trị người đương địa, nhưng tội chứng không đủ, bị đình úy bác về ... Nay Triều Thác sống không tốt, vừa tới địa phương đã va chạm với hào tộc quan lại, muốn bắt người nhưng không ai phối hợp, làm hắn luống cuống chân tay."
Lưu Trường không nhịn được cười to:" Ha ha ha, thế nên không thể coi thường địa phương, ngươi xem Triều Thác không quản lý nổi một huyện, bị người ta ép dâng thư ... Ha ha ha, giờ chắc hắn suốt ruột thôi rồi."
"Ha ha ha, trước kia hắn nghĩ đủ trò hạn chế quan địa phương, nay cho hắn nếm thử thành quả của bản thân. Ha ha ha, tên này chắc không ngờ tới đâu. Ta nghĩ thằng nhãi Lưu Gia cũng vui vẻ thấy cảnh này, để Triều Thác thấy cái khổ của quan địa phương."
"Bệ hạ, đây có phải chuyện tốt đâu." Lữ Lộc thấy bệ hạ phản ứng hơi quá rồi, ai lại đi sung sướng vì đau khổ của thần tử:
Lưu Trường trầm tư chốc lát:" Thế này đi, đợi lát nữa ngươi về thay trẫm viết một phong thư gửi Triều Thác."
"Bệ hạ muốn viết gì ạ?"
"Hai chữ thôi, thế nào?"
Lữ Lộc tức thì cười phá lên.
Chắc là Triều Thác nhận được thưa kích động tới nhảy dựng lên, trò này ác tới mức Lữ Lộc rất muốn tự đi gửi thư xem cái mặt Triều Thác thế nào.
Hai người tán gẫu, chiến xa tới gần doanh trại Bắc Quân.
Hai giáp sĩ đứng gác cửa, mắt nhìn thẳng về phía trước, thấy có chiến xa tới cũng chẳng thèm nhìn, tướng quân có lệnh, nếu có người tới không cần bái liến, không có lệnh của tướng quân, không ai được vào.
Nhưng khi bọn họ thấy một bóng người cao lớn khác thường nhảy xuống xe, mặt biến sắc.
Hai giáp sĩ vội dùng đại lễ, nhường đường.
Lưu Trường liếc nhìn hai giáp sĩ, chất vấn:" Trẫm nghe nói Chu Á Phu trị quân rất nghiêm, không có lệnh của hắn, không ai được vào giáo trường, sao thấy trẫm mà không ngăn cản?"
Hai giáp sĩ hoang mang:" Sao dám ngăn cản bệ hạ."
Lưu Trường hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời này, ngửa cổ cười lớn đi vào.
Bên trong giáo trường rất náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy giáp sĩ thao luyện, không ai nhàn rỗi. Bọn họ hoặc chiến đấu, hoặc xung phong, hoặc xạ kỵ, toàn bộ giáo trường bụi mù mịt. Phóng mắt nhìn tới toàn là hán tử cường tráng, toàn thân bốc mùi mồ hôi nồng ...
Chu Á Phu đang ở trong thư phòng xử lý tấu báo, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vã ngày càng lớn.
Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng tới suy nghĩ của hắn.
Thao luyện do hắn an bài, tướng sĩ có tinh thần như thế, hắn rất vui, nhưng mà lần này có chút bất thương?
Đánh nhau à? Sao lại có người hò reo cổ vũ?
Chu Á Phu ném bút đi, vội vàng chạy ra ngoài, định rời doanh trướng, nhưng thân binh chắn trước mặt, vẻ mặt xấu hổ:" Tướng quân, bệ hạ có lệnh, chưa được bệ hạ cho phép, tướng quân không được ra ngoài."
"Hả???" Chu Á Phu sững sờ:
Giáp sĩ lại giải thích:" Bệ hạ nói, nếu tướng quân ra sẽ ảnh hưởng tới bệ hạ chung vui với tướng sĩ, không được tận hứng."
"Bệ hạ tới bao giờ?"
"Nửa canh giờ trước ạ."
"Sao không bẩm báo cho ta?"
"Bệ hạ không cho."
Chu Á Phu sầm mặt về chỗ, tay cầm bút, bệ hạ làm sao thế? Chẳng lẽ trước đó bị giáp sĩ ngăn lại không cho vào? Nên mới hạ lệnh như thế? Không đúng, ai dám ngăn được bệ hạ? Sao mà ngăn nổi?
Chắc là tên Lư Tha Chi kia lần trước bị mình không cho vào nên nói linh tinh trước mặt bệ hạ, nói xấu mình, nên bệ hạ ra mặt thay hắn.
Giỏi cho Lư Tha Chi, đợi Nam Bắc Quân tỷ võ, ta cho ngươi biết tay.
Hôm nay chơi rất lâu, từ đấu vật tới cưỡi ngựa, phòng thủ trận địa trước kỵ binh xung kích, đến khi toàn thân ướt đẫm, tóc dính vào với nhau, Lưu Trường mới cáo biệt đám tướng sĩ, khoác áo lên, cùng Lữ Lộc đi vào doanh trướng.
"Á Phu, quân của ngươi khá lắm, ai nấy đều vũ dũng."
Lưu Trường ngồi xuống trước mặt Chu Á Phu, lau mắt:" Mồ hôi vào mắt rồi, xót quá ... Cho ta nước ..."
Chu Á Phu thở dài:" Bệ hạ, sao lại nghe tên Lư Tha Chi nói linh tinh? Thần sở dĩ hạ lệnh như thế là vì trị quân, tướng sĩ Bắc Quân không ít xuất thân quý tộc, nếu mặc cho người khác ra vào, sao trị được họ."
Lưu Trường sáng mắt:" Tha Chi không nói thế, hắn nói với trẫm, ngươi khinh nhục hắn, rất là vô lễ. Được rồi, không nói chuyện đó nữa, lần này trẫm tới xem tình hình Bắc Quân, sĩ khi rất tốt, có thể đánh An Tức rồi."
Chu Á Phu ngớ người:" Bệ hạ, An Tức xa xôi như thế, hơn nữa trong nước miễn thế, sao có thể viễn chinh. Dù có đánh thì cũng phải tích lũy năm sáu năm, giờ đánh sao thắng được."
"Vậy sao ngươi còn dung túng thuộc hạ đi ám sát sứ giả An Tức."
Lữ Lộc mặt tối sầm, bệ hạ quả nhiên là trầm ổn.
Chu Á Phu hoang mang:" Ám sát gì ạ?"
"Sứ giả An Tức bị ám sát, bọn họ nói là ngươi sai người làm." Lưu Trường kể chuyện xảy ra:
"Không phải thần." Chu Á Phu dứt khoát nói:" Tướng sĩ của thần mỗi lần ra ngoài đều có ghi chép rất nghiêm, hơn nữa cũng không ai giấu thần làm chuyện này. Nếu xuất hiện chuyện ấy chỉ có Nam Quân."
"Bệ hạ không biết, từ khi thần nắm Bắc Quân, đám con cháu quyền quý vì không chịu nổi quân lệnh hà khắc mà chạy cả tới Nam Quân, khiến sức chiến đấu Nam Quân kém xa trước kia. Thần nhiều lần dâng tấu hợp nhất hai quân, không phải vì quyền thế, mà Nam Quân nhận trách nhiệm bảo vệ hoàng cung, sao có thể tệ hại như vậy? Phải chỉnh đốn."
Lưu Trường lắc đầu:" Không thể hợp nhất, Nam Quân tương đương với thân binh thiên tử, hoàng đế mà không có một đội quân riêng nghe lệnh mình thì còn gì là hoàng đế.
Lưu Trường không coi Chu Á Phu là người ngoài, nghĩ gì nói nấy.
"Vậy là ngươi nghĩ chuyện do Nam Quân làm?"
"Thậm chí thần còn nghĩ, thái tử có liên quan."
Lữ Lộc mặt biến sắc quát:" Chu Á Phu, ngươi muốn chết à?"
Chu Á Phu đương nhiên cũng tin tưởng hoàng đế, nên không che giấu gì:" Không phải thần nói thái tử lập kế hoạch tất cả, mà khi bệ hạ xuất chinh, thái tử nắm Nam Quân, an bài không ít thân tín. Nếu bọn họ nghe tin từ thái tử, lại nóng lòng lập công ... Bệ hạ hẳn cũng biết Bắc Quân nhiều lần lập công, Nam Quân có lời oán giận."
Lữ Lộc lần nữa quát:" Sao ngươi có thể nói lời khốn kiếp như thế."
Lưu Trường cắt lời:" Được rồi, ngươi không phải sợ hắn ly gián cha con ta, thằng nhãi An cũng không làm ra chuyện đó. Nhưng tin tức có tiết lộ từ hắn ra hay không thì khó nói."
"Nam Quân, xem ra phải cải biến rồi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com