Phủ thái úy.
Hàn Tín đang lắng nghe Tiểu Lưu Linh kể phát hiện mới của nó, thi thoảng gật đầu phụ họa.
Trong số con cái của Lưu Trường, chỉ Lưu Linh và Lưu Tứ là kế thừa năng lực xã giao mạnh mẽ của y. Các lão thần và quần hiền quan hệ không mấy thân cận với Lưu An, nhưng lại gần gũi với Lưu Tứ, thằng nhãi đó đột nhiên đi Lũng Tây, họ rất nhớ. Phàn Kháng trước khi rời Trường An còn chuyên môn sai người tặng vài con dê.
Mà năng lực xã giao của Tiểu công chúa lại càng đáng sợ, bộ dạng đáng yêu, biết ăn nói, mấy trưởng bối yêu thích lắm.
Trong số mấy đứa con của Lưu Trường mỗi Lưu Linh là chưa bao giờ bị a phụ đánh, cả mắng cũng chưa.
Chỉ có Tào Xu là nghiêm khắc quản giáo nó.
Triệu Đà lúc này cũng ở đây, nhìn Lưu Linh với ánh mắt yêu thương.
Bất kể là Lưu Trường có nhận không, trong lòng ông luôn coi Lưu Trường là ngoại tôn của mình, mà bề ngoài Lưu Linh cũng giống hệt nữ nhi mà ông ta từng vứt bỏ. Lâu nay ông luôn day dứt với nữ nhi, nên càng thêm quan tâm trọng tôn nữ, như muốn đem hết món nợ với nữ nhi giành cho tiểu trọng tôn. Giờ Triệu Đà tới tuổi tri thiên mệnh, không còn hùng tâm tráng trí, lại an bài xong đường lùi, suốt ngày bồi tiếp Tiểu Lưu Linh.
Vì thế Hàn Tín bất mãn thường xuyên tranh cãi với Triệu Đà.
Lưu Linh chơi mệt rồi, có cung nữ đưa nó đi nghỉ, nó vừa đi một cái, mặt hai lão già lập tức lạnh đi.
Hàn Tín khó chịu xua tay:" Đi đi, chỗ ta không hoan nghênh ông."
Triệu Đà không đi, nhưng chẳng muốn thừa lời với Hàn Tín:" Nghe nói bệ hạ muốn tiến hành cải cách quân đội?"
Hàn Tin không đáp cũng hỏi:" Có phải con ông dẫn người đi giết sứ giả An Tức không?"
"Hả? Sứ giả gì?" Triệu Đà sững sờ:
Hàn Tín nheo mắt:" Dù sao chuyện này cũng sắp tra rõ rồi, ta không giấu ông, Chu Á Phu hoài nghi Nam Quân có người giết sứ giả An Tức gây nên chiến sự. Chu Á Phu đi tra chuyện này, hoài nghi nhi tử ông, nên hắn mới là người đầu tiên bị đá khỏi Nam Quân, nói không chừng lập kế hoạch chuyện này."
Triệu Đà khiếp hãi, nghĩ tới nhi tử ngu như chó lợn của mình, với đầu óc của hắn, chưa biết đâu được, trước đó ông không biết chuyện này, Triệu Thủy cũng không nói vì sao bị đuổi khỏi Nam Quân, không phải thằng ngốc đó làm chứ?
"Thái úy, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Nhìn Triệu Đà sợ hãi đến thế, Hàn Tín rất đắc ý đem đầu đuôi câu chuyện kể ra.
Nghe xong không ngờ Triệu Đà dương dương đắc ý nói:" Thế không phải hắn, hắn không làm được chuyện như vậy đâu, hắn không có đầu óc đó."
"Dù không phải thì e cũng có liên quan, nếu không Chu Á Phu vì sao đuổi hắn về nhà?"
"Chỉ cần không bị xử tử là được, ta chẳng mong thằng nhãi đó làm được chuyện gì. Năm xưa ta thường xuyên chinh chiến không ở nhà, thiếu quản giáo, nó thành ra như vậy đành chịu ..."
Hàn Tín định mỉa mai vài câu những nghĩ tới nhi tử không nên hồn của mình, mắc mặt cũng khó coi.
Hai ông già cùng im lặng.
Khi Triệu Đà về tới phủ, Triệu Thủy vội ra đón.
"A phụ, thế nào rồi, hỏi thái úy chưa? Có phải Bắc Quân cải cách, muốn điều con tới Bắc Quân chứ gì?" Triệu Thủy hào hứng hỏi:
Triệu Đà từ từ xiết chặt nắm đấm:" Trước tiên ngươi nói cho ta biết, vì sao Chu Á Phu đuổi ngươi đi?"
Nhìn sắc mặt a phụ, Triệu Thủy cẩn thận lùi ra sau không hai bước:" Con không biết, hắn tới Nam Quân, triệu kiến mọi người, sau đó đuổi con đi."
Triệu Đà nhìn chằm chằm:" Còn không chịu nói thật?"
Triệu Thủy vội giải thích:" A phụ, là lỗi của con ... Chu Á Phu hỏi tình huống giáp sĩ ra ngoài, doanh của con thường có giáp sĩ tự ý ra vào, không thống kê cụ thể ... Nhưng có làm sao đâu, huấn luyện cường độ cao, trong doanh lại buồn tẻ, chẳng lẽ không cho người ta ra ngoài chơi à?"
"Con thấy chẳng qua Chu Á Phu gây sự, muốn thay tâm phúc vào, con chẳng có bối cảnh gì mới bị hắn … Á, á, a phụ, đừng đánh, có phải lỗi của con đâu."
Khi Triệu Đà đang giáo huấn nhi tử thì chợt có một đoàn người xông vào.
Người đi đầu chính là Đình úy Tuyên Mạc Như.
Thần sắc Tuyên Mạc Như vô cùng nghiêm túc, hành lễ với Triệu Đà, nói:" Bọn thần hoài nghi có một vụ ám sát liên quan tới Triệu Thủy, muốn đưa hắn về đình úy điều tra."
Triệu Đà mệt mỏi thở dài:" Được."
Không lâu sau, chuyện này được bẩm báo cho Lưu Trường.
"Xác định là do sĩ tốt của Triệu Thủy làm à?"
"Chưa ạ, nhưng chỉ có hắn là có binh sĩ ra ngoài không được ghi chép."
"Hắn làm giáo úy chưa được bao ngày, huống hồ con người hắn à, không có văn hóa, càng không có đầu óc để lên kế hoạch ám sát." Lưu Trường bĩu môi:
Lữ Lộc tò mò:" Bệ hạ tựa hồ chẳng mấy quan tâm?"
"Không sao, ta đại khái biết ai làm rồi, Chu Á Phu có lẽ cũng thế, nhưng xử trí không có ý nghĩa gì, ngược lại gây ảnh hưởng ác liệt ... Cứ cải cách trước đã, kẻ đó ta sẽ tự ra tay xử lý."
"Vậy thả Triệu Thủy chứ ạ?"
"Thả cái gì mà thả, tên đó làm chuyện hồ đồ, vừa vặn lấy ra lập uy, để đám sâu mọt Nam Quân nhìn vào mà tự soi lại mình."
Phủ huyện lệnh, Tiêu Huyện.
"Lại tố cáo ta à? Lần này là ai?" Triều Thác hai mắt đỏ ngầu tóm cổ huyện thừa, nếu không phải không đủ sức, hắn đã treo người ta lên tường rồi.
Huyện thừa cười khổ:" Ba vị lý chính, cáo trạng ngài phân phối nông cụ bất công, dựa theo yêu ghét phân chia, hại bách tính ba lý. Bọn họ đã tố cáo lên quận thủ, theo chính sách ngài định ra, quận thủ phải phái người tới để họ gặp mặt thứ sử."
Triều Thác đùng đùng nổi giận:" Nói năng linh tinh, ta hại bách tính ba lý đó làm gì? Ta rảnh đâu."
"Đúng ạ, thứ sử cũng biết, nhưng bách tính không phục, muốn tố cáo lên trên, thứ sử muốn đưa họ tới Trường An, trong thời gian đó, ngài sẽ bị giám sát ..."
Thực ra không cần huyện thừa nói nhiều, Triều Thác biết rõ quy trình.
Vì chế độ này do hắn định ra.
Triều Thác hít sâu một hơi:" Vậy bảo huyện úy tới nhà họ đi tìm chứng cứ phạm tội đi."
"Chuyện này ... Trừ khi ngài có tội chứng, được trên quận đồng ý, nếu không ngài không được điều động huyện úy."
"À ... Phải, cũng là do ta định ra." Triệu Thác giờ mới ý thức được mình đeo bao nhiêu gông cùm lên địa phương, những nơi bình yên còn đỡ, nơi nào tình huống phức tạp một chút là quan viên địa phương bị trói chặt chân tay:
Nhớ lại trước kia mình lên mặt giáo huấn Mã huyện trưởng, Triều Thác thấy rát mặt.
Đúng lúc này có người vào báo:" Triều công, có thư của bệ hạ."
Triều Thác mừng lắm:" Bệ hạ biết khốn cảnh của ta nên muốn giúp ta đây mà."
Hắn vội vàng đón thiên sứ, nhận chiếu lệnh, vui vẻ mở ra xem.
Nhìn thấy hai chữ "thế nào?", Triều Thác líu lưỡi.
Một sự phẫn nộ trào dâng, mặt hắn đỏ bừng bừng tâm tình kích độn bỏ chiếu thư xuống.
"Không, ta không làm gì hổ thẹn ... Ta làm việc vì thiên tử, đường đường chính chính, ta không hối hận vì định ra chế độ đó."
"Ta phải đường đường chiến thắng đám gian tặc, chính sách ta định ra là chính xác."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com