Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1029 - Chương 1030: Rau Rủ Hầu.

Chương 1030: Rau rủ hầu.

"Khinh người quá lắm." Lư Tha Chi mặt đỏ bừng bừng rống lên:

Vừa rồi hắn vui vẻ cười hành lễ với Chu Á Phu, không ngờ Chu Á Phu chỉ lạnh lùng nhìn một cái, thậm chí huých hắn sang, vào hoàng cung trước.

Lư Tha Chỉ sững sờ

Mới để ngươi quản Nam Quân thôi mà ngươi đã ngông nghênh như thế à?

Nếu để ngươi làm thái úy, có phải ngươi leo qua đầu ta không?

Lần triều nghị này vì liên quan tới Nam Bắc quân cho nên nhiều tướng lĩnh tham dự, thậm chí một số tướng quân đóng ở ngoài cũng về.

Lư Tha Chi bây giờ cửu khanh đứng đầu tất cả các lang trung trong hoàng cung, còn sau khi Vương Điềm Khải từ chức, chức vụ trung úy do Tô Ý thay thế.

Tô Ý từng là quốc tướng cuối thời Sở Nguyên vương, là người ôn hòa hiểu lễ, biết quân sự, lớn gan tỉ mỉ, xử sự khiêm tốn, rất được Sở Nguyên vương yêu thích. Trước khi Vương Điềm Khải từ quan đã nói tới người này, vốn định tiến cử lên Lưu Trường, nhưng triều đình không cho tiến cử nữa, nên chỉ nhắc tên thôi. Lời nói của ông ta vẫn rất trọng lượng, chẳng bao lâu đã thành trung úy.

Đây là lần đầu tiên Tô Ý tham gia triều nghị với tư cách cửu khanh. Ông ta lặng lẽ đứng nhìn quần thần, là người sống khép mình, ông không có bằng hữu, chẳng có giao tình gì với đại thần trên triều.

Chợt có người tới bên cạnh.

"Ngài chính là Tô trung úy?"

Người này dáng vẻ nghiêm nghị, nói chuyện lại rất khách khí.

Tô Ý vội hành lễ:" Chính phải, hôm qua được bệ hạ sắc phong, chưa đi bái kiến chư công, không biết ngài là ..."

"Nội sử Loan Bố."

"Ồ, nghe danh đã lâu, hôm nay không ngờ được gặp, danh tiếng của ngài ở nước Sở, ai ai cũng biết, ngày khác nhất định tới bái phỏng."

Loan Bố gật đầu:" Chức trách ngài rất trọng yếu, nhưng ta có vài lời phải nhắc ngài, đương kim bệ hạ nóng nảy, vô lễ, thường sỉ nhục quần thần ..."

Tô Ý sợ tái mặt, vội nhìn quanh, ngài đừng nói lời kích thích thế được không? Chẳng lẽ quần thần Trường An sớm đã bất mãn với hoàng đế tới mức này??? Muốn làm phản hay sao?

Loan Bố kệ Tô Ý như muốn bịt tai bỏ chạy, vẫn đủng đỉnh nói:" Nhưng ngài chớ để ý, bệ hạ là người chân thành, lương thiện, chẳng qua là không thích bị lễ pháp ràng buộc thôi. Chỉ cần ngài làm đúng chuyện trong phận sự, bệ hạ sẽ bảo vệ ngài, bệ hạ là người thưởng phạt phân minh."

"Nếu ngài có hoài bão trong lòng, bệ hạ là chỗ dựa tốt nhất, chỉ cần làm việc nghiêm túc là được, không cần kiêng kỵ gì với bệ hạ, không cần che giấu tài hoa của mình."

Tô Ý bấy giờ mới thở phào hành lễ:" Đa tạ Loan công, nhất định không quên giáo huấn của ngài."

"Ừm" Loan Bố gật đầu không nói nữa, hắn làm hết chức phận rồi:

"Hai vị đang nói chuyện gì đó?" Lại có người tới, là Giả Nghị, nhân vật chức cao quyền trọng trong thế hệ trẻ, bái kiến Tô Ý:" Đây có phải Tô công? Ta từng xem tấu của ngài, văn tài xuất sắc, luận cách tân tiền tệ của ngài rất có kiến giải, sớm muốn gặp từ lâu."

Tô Ý vội hành lễ:" Chẳng lẽ là Giả công, văn chương của ta đâu dám so với ngài."

Hai người tán gẫu vài câu, Giả Nghị hỏi :" Hai vị quen nhau sao?"

"Chưa từng quen, Loan công tới nhắc nhờ vài câu thôi."

"Ồ, nhắc nhở gì thế?"

Loan Bố bình thản nói:" Chẳng qua là nhắc nhở đề phòng bạo quân thôi."

Giả Nghị lắc đầu cười khổ, lại nhìn đại thần sau lưng:" Bệ hạ chưa bao giờ biết quý trọng danh vọng của mình, không giống vị ngự sử kia, vừa tới triều đường không lâu đã được quần thần khen ngợi không thôi, không có chỗ nào có thể chỉ trích, hoàn toàn không giống thân huynh đệ của bệ hạ."

Loan Bố nhíu mày:" Giả sinh, ngươi khác có thể nói vậy, nhưng ngươi không có tư cách, vị ngự sử này có đạo đức, nhưng lòng dạ không rộng lớn bằng bệ hạ. Nếu ngươi dưới quyền hắn thì nay vẫn ở địa phương làm quan không phải ở trên triều ..."

"Coi ngài nói kìa, ta còn chưa từng tới phủ ông ấy bái kiến, chúng ta đều là thần tử của bệ hạ."

Tô Ý nghi ra một phong ba không tầm thường, hình như tâm phúc cựu thần của bệ hạ tựa hồ có bất mãn với ngự sử?

Đúng lúc này triều nghị chính thức bắt đầu.

Mọi người nối nhau đi vào hoàng cung, tới ngay cả thái úy cũng tham gia triều nghị, nhưng mọi người không kinh ngạc nữa, gần đây thái úy liên tục xuất hiện, mọi người quen rồi.

Thân hình cao lớn hùng tráng của Lưu Trường ngồi ở thượng vị, mọi người bắt đầu bàn bạc chuyện xảy ra thời gian qua.

Đầu tiên là nông nghiệp, Loan Bố đứng dậy nói về thành quả của lớn của ruộng thí nghiệm.

Thành quả của Nông gia bây giờ đã thấy rõ, hiệu quả chậm nhưng chắc chắn không ai phủ nhận được. Chỉ có điều họ lại vẫn giữ tư tưởng cũ, không tiếp nhận vương lệnh, không chịu nhận tước vị ... Không muốn phát triển lên thượng tầng, nguyện cả đời tiếp xúc với nông phu.

Có người khen ngợi tiết tháo của họ, cho rằng đó là hiền tài chân chính, có người khinh bỉ họ lạc hậu, cho rằng đó là tự tìm đường chết.

Dù thế nào Nông gia thu được không ít thành quả, mà tất cả không thể không kể công Loan Bố, tước vị của hắn nhờ rau củ quả không ngừng tăng lên.

Nên người ta tặng ngoài hiểu "Rau củ hầu."

Tất nhiên trong đó có ác ý châm chọc, vì nói tước vị của hắn có được không phải thông qua chính tích và quân công, cùng một lợi với Lữ Lộc, đón ý hoàng đế mà leo cao.

Nhìn bệ hạ chăm chú lắng nghe, tân cửu khanh Tô Ý không ngừng gật đầu.

Ai dám nói đương kim hoàng đế là hôn quân? Bệ hạ coi trọng nông tang như vậy, sao là hôn quân chứ?

Nhưng mà nhìn một lúc, Tô Ý thấy không ổn, lắng nghe đã đành sao lại chảy nước giãi.

Lưu Trường tán thưởng cao độ thành tích kiệt xuất của Loan Bố, vỗ ngực nói:" Tốt lắm, đợi lát nữa tan triều, trẫm đích thân tới ruộng thí nghiệm, xem thành quả của các ngươi."

Loan Bố sầm mặt:" Bệ hạ, trong thời gian này không nên tới, rau quả vẫn đang thời gian bồi dưỡng."

Lưu Trường lắc đầu:" Nông là gốc thiên hạ, sao có thể xem nhẹ? Ái khanh đừng khuyên nữa, trẫm nhất định sẽ tới xem."

Tô Ý hoang mang lắm, bệ hạ thân nông là chuyện tốt, sao Loan công dường như lại muốn, nhìn Loan công ngửa đầu lên trời thở dài, miệng lẩm bẩm gì đó, ông ta không nghe rõ.

Lưu Trường tới ruộng thí nghiệm đương nhiên không phải vì ăn hoa quả ... Khụ khụ, Lưu Trường chỉ thấy, số cây trồng mới đưa vào có hỗ trợ lớn với Đại Hán, không thể vì nó không phải là lương thực chính mà xem thường. Chỉ cần là thứ ăn được đều có tác dụng lớn, ẩm thực phong phú đôi khi có thể tạo ra tác dụng trọng yếu.

Bình Luận (0)
Comment