Sau nông nghiệp là quân sự.
Chu Á Phu dâng thư, ngôn từ gay gắt.
Hắn nói Nam Quân hiện nay sức chiến đấu suy giảm không còn phong thái đội quân hổ lang trước kia, tướng quân đa phần vô dụng, giáp sĩ không có tinh thần chiến đấu, đến tuần tra bình thường cũng không làm nổi. Đồng thời liệt kê mười ta tướng quân không hợp cách, từ quân hầu tới giáo úy đều có, yêu cầu loại bỏ.
Sắc mặt quần thần khó coi, vì không ít người trong đó là con cháu thân thích họ.
Bọn họ nhìn Lưu Hằng.
Trước kia Lưu Hằng đề nghị họ đưa con cháu tích cực tham quân, đi lập quân công, mọi người mới an bài vãn bối vào nam quân, tình hình bây giờ sao lại thế?
Lưu Hằng đành đi lên, nói:" Nhiều con cháu bậc trung liệt có lòng báo đáp bệ hạ nên tích cực tham quân, đây là chuyện tốt. Hẳn vì chưa từng học binh pháp, cho nên không thể trách quá mức."
Chu Á Phu thần sắc lạnh như băng:" Nếu muốn báo đáp quân vương có thể tới Hà Tây đánh ngoại Khương, tới Hạ đánh Hồ. Nam Quân có chức trách thủ vệ hoàng cung, sao có thể tạm bợ. Ngự sử chớ cho rằng đây là nước Ngô là có thể đảo lộn trắng đen. Đây là Trường An, ngài là ngự sử, vậy mà xúi giục loại người như thế bảo vệ hoàng cung, có ý đồ gì?"
Hắn vừa nói vừa nổi nóng đi về phía Lưu Hằng, tựa hồ muốn ra tay.
Lư Tha Chi giật mình nhảy ra chắn trước mặt Chu Á Phu, quần thân xôn xao.
"Đủ rồi!" Lưu Trường rống lên, tất cả liền yên tĩnh:" Tách đám người đó ra, một nửa cho đi Hà Tây, một nửa tới nước Hạ."
Mọi người không dám nói gì nữa, vâng dạ nghe theo.
Triều nghị kết thúc trong không vui vẻ gì, khi Lưu Trường muốn tới ruộng thí nghiệm để thị sát thì Chu Á Phu và Lưu Hằng chắn trước mặt y.
Lưu Trường đành dẫn cai hai về Hậu Đức Điện.
Vừa vào điện, Chu Á Phu nói thẳng:" Bệ hạ những kẻ đó không thể xuất hiện trong quân lữ, chúng không có tài cán gì, lại khiến tướng lĩnh phân tâm vì thân phận của chúng, không phải chuyện tốt."
Lưu Hằng nghiêm mặt:" Nếu Đại Hán có chiến sự, ta sẽ không làm thế, nhưng giờ không có chiến sự, đây là chính sự."
"Bệ hạ còn nhớ thần từng nói, đem tước vị triệt hầu chia làm ba cấp, nếu con cái không có quân công giảm một cấp, lần lượt giảm như thế, giảm bớt được công huân tràn lan, đại tộc hoành hành?"
Vân Sơ gãi đầu:" Đại khái là có nói."
Lưu Hằng bấy giờ mới nói:" Thần sở dĩ cổ vũ họ lập quân công là vì chuẩn bị cho chuyện này, chỉ cần có một nhóm lập quân công có thể chia cắt tập đoàn quyền quý, tiến hành chế độ phi quân công giảm tước."
"Chu tướng quân chú ý tới chuyện tác chiến là lỗ của quả nhân, không kịp thời nói với ngài chuyện này."
"Ngự sử có nói trước cũng vô ích." Chu Á Phu sắc mặt không đổi:" Ta chỉ nghe lời bệ hạ."
Lưu Hằng mang vẻ mặt bất đắc dĩ rời hoàng cung, phía trước thấy Loan Bố trấn định ở cổng.
Theo lý mà nói, bất kỳ ai quanh quẩn ở cửa cung đều có thể bị giáp sĩ bắt ngay tại chỗ, nhưng Loan Bố tất nhiên không ở trong phạm vi bị bắt.
Lưu Hằng hành lễ, khách khí nói:" Loan công có gì căn dặn sao?"
Loan Bố lạnh lùng đáp:" Ta đợi chủ ta, đại vương lui đi."
Thế này khác gì chỉ mặt Lưu Hằng bảo cút xéo, nhưng tố dưỡng Lưu Hằng rất tốt, không vì thế mà nổi giận, vẫn mỉm cười:" Làm xong việc ta tự khắc sẽ đi, không cần Loan công giục."
Loan Bố nghiêm mặt không nói.
Không lâu sau Loan Bố nhìn thấy Chu Á Phu bị Lưu Trường bị đuổi khỏi cung, hắn đi trước, Lưu Trường đi sau, thi thoảng đá hắn.
"Ngươi thấy mình oai phong lắm hả?"
"Ngươi trung thành lắm hả? Muốn ghi danh sử sách hả?"
Chu Á Phu không phục:" Thần nói gì sai đâu, hắn là ngoại vương, bằng vào cái gì hắn có tư cách chỉ trỏ can thiệp vào chuyện quân, còn nói thần không biết chính vụ? Người này không biết chừng mực, chuyện gì cũng nhúng tay vào, nếu không phải nể mặt bệ hạ, thần sớm sai người bắt hắn."
"Bắt ca ca ta à? Sao không đi bắt a mẫu ta? A mẫu trẫm còn xen vào nhiều chuyện hơn, ở Trường Lạc cung ấy, sao ngươi không đi bắt?"
"Thần không dám."
"Đánh chết tên ỷ mạnh hiếp yếu."
Loan Bộ thấy vậy vội lên ngăn cản:" Bệ hạ, có chuyện gì?"
Lưu Trường tức muốn điên:" Còn có chuyện gì, tên này thiếu chút nữa đánh Tứ ca trẫm trước mặt trẫm. Trẫm khó lắm mới gom được đội hình cường đại để bản thân được nghỉ ngơi một chút, hắn liền nhảy vào phá."
Loan Bố giải thích:" Chủ yếu vì có gian tặc luôn so sánh Ngô vương với bệ hạ, dụng tâm bất lương ... Chu tướng quân vì thế không chịu, nhiều hành vi của Ngô vương không liên quan tới chính sách mà mua danh kiếm tiếng khắp nơi. Bệ hạ, thứ thần nói thẳng, ngoại vương ở Trường An quá lâu không tốt."
Lưu Trường day trán:" Các ngươi đúng là, có gian tặc so trẫm với Ngô vương, các ngươi không đánh gian tặc, lại đi đánh Ngô vương à?"
Chu Á Phu hỏi:" Bệ hạ, bọn thần có thể đánh gian tặc à?"
"Thừa lời, ngươi là Xa kỵ tướng quân mà làm ăn kiểu gì thế? Ngươi sợ cái gì, có kẻ ly gián, ngươi bắt kẻ đó là được, không đi bắt kẻ kiếm chuyện lại đi bắt người bị kiếm chuyện, thái úy dạy ngươi thế à? Tới Tây Đình một chuyến, sao ngày càng giống Hạ Hầu Táo thế? Đã bảo đừng thư từ qua lại với Hạ Hầu Táo nhiều, hại trẫm mất đi một viên đại tướng.”
"Nay thiên hạ có trẫm, ai dám không nghe? Ngươi yên tâm làm việc, không sợ gì cả."
"Thôi, không nói nữa, chúng ta tới ruộng thí nghiệm ăn ... À tuần thị."
"Ngươi cũng theo đi!"
Lưu Trường tóm cổ Chu Á Phu, ba người lên xe ngựa ra ngoài thành.
Trong ruộng thí nghiệm, Đổng An Quốc đang cuống cả lên, lớn tiếng quát tháo:" Nhanh lên! Nhanh! Bệ hạ sắp tới rồi! Đem thứ cây chưa trưởng thành giấu đi! Che kín vào, rải phân xung quanh, đừng để bệ hạ tới gần."
"Ngươi chuẩn bị đi sao?"
"Vâng, mai đệ tử sẽ xuất phát."
Ngoài Thiên Lộc Các, Lưu Bột cung kính quỳ trên mặt đất, hành lễ bái biệt với lão sư Phù Khâu Bá.
Hắn vốn chuẩn bị đi du lịch các nơi từ trước, chỉ vì thái thượng hoàng hoăng mà chậm một thời gian. Nay triều đường trong ngoài không có chuyện gì lớn, hắn có thể yên tâm đi rồi.
Mà người đầu tiên hắn tới bái biệt là lão sư của mình.
"Ngươi có biết đi du học, điều quan trọng nhất là gì không?"
"Có phải là cần cù, chịu khổ, nhìn nhiều, học nhiều không ạ."
Phù Khâu Bá nhìn đứa đệ tử này, trước kia lúc theo bệ hạ tới tìm ông ta cầu học mới chỉ là đứa bé nhút nhát, không ngờ giờ muốn đi du học rồi, trông như phiên bản khác của bệ hạ, tính cách trái ngược hoàn toàn, làm ông ta không khỏi lo lắng:" Không, là nỏ cứng, năm xưa khi còn trẻ ta cũng đi khắp nơi du lịch, thứ cần nhất là nỏ cứng, dùng để dọa địch, nỏ có thể không cần tên, đem giấu trên xe ... Lại đây ta dạy ngươi làm sao giấu nỏ không bị tra ra."
Lưu Bột tới gần hoang mang:" Lão sư, đệ tử là chư hầu vương mà."
"À phải, thiếu chút nữa quên, ngươi có quyền dùng nỏ hợp pháp, lời vừa rồi coi như ta chưa nói. Biết dùng nỏ không?"
"Biết ạ."
Phù Khâu Bá gật gù:" Ừ, ta lại dạy ngươi, khi đi qua rừng núi, nếu có chim chóc hoảng sợ bay lên, ắt có người nấp. Tối cắn trại đừng ở bên sông ... Đốt lửa không dùng củi ướt. Nếu gặp tặc khấu thì chạy, chạy không được thì đợi chi viện, tình thế gấp lắm mới đánh với chúng ..."
Lưu Bột há hốc mồm nghe, sao không giống du học mà hắn nghĩ.
Dù sao hắn cũng học được rất nhiều kinh nghiệm du học của lão sư, tới khi trời tối mới chính thức bái biệt rời đi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com