Lư Khanh ngồi trên xe, đùng đùng nổi giận tiến về Bình Nhạc Đạo.
Trương đạo trưởng của Bình Nhạc Đạo lúc này ngồi ở bên cạnh, mặt đầy ủy khuất.
"Quận thủ phải phân xử cho hạ quan."
"Một tháng qua, hạ quan không ngày nào được yên ổn, cứ thi thoảng lại có kẻ gây chuyện."
"Giờ hay rồi, đám tù đồ lớn gan, dám ngang nhiên mưu phản."
"Bọn chúng liên hợp lại ẩu đả quan lại, thậm chí ép quan lại phải làm lao dịch cho chúng, ngông nghênh cực độ. Hạ quan chưa bao giờ thấy tù nhân như thế."
"Hạ quan dẫn sĩ tốt tới trấn áp, kết quả bọn chúng bắt sĩ tốt huyện nha, nay không biết bị hành hạ thành bộ dạng gì."
Nghe vị đạo trưởng khóc lóc kể lại, Lư Khanh nổi giận:" Dưới sự quản lý của ta mà lại có kẻ giết quan tạo phản, chiếm cứ một huyện, ngươi sẵn sàng bị xử tử đi."
"Oan uổng quá, trước kia bọn chúng đều yên ổn, không biết vì sao về sau ngày một mâu thuẫn, thậm chí ngang nhiên liên hợp, không nghe quản giáo."
"Ngươi biết chỗ ngươi có ai không? Nếu người đó có chuyện gì, cả tông tộc ngươi đến mạng cũng không đủ."
Lư Khanh sởn hết gi ốc, vị Hạ vương lúc này ở cái đạo đó, nếu bên đó tội tù mưu phản, chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn sao?
Ông ta lập tức gọi ba trăm kỵ sĩ, một nghìn giáp sĩ, hỏa tốc tới Bình Nhạc Đạo.
Khi ông ta dẫn người tới tòa huyện thành đó, thần sắc hồ nghi, nơi này nào có giống nơi phản loạn.
Lư Khánh phóng mắt nhìn tới, mọi thứ vẫn như cũ, thương cổ ra vào tự do, cổng thành có giáp sĩ đứng canh. Cảnh tượng đốt phá cướp bóc, khói đen ngùn ngụt không thấy đâu.
Trương đạo trưởng cũng choáng, ú a ú ớ không nói được gì.
"Cuồng đồ to gan, ngươi dám lừa ta, rốt cuộc có phản loạn không?"
"Có, đúng là có! Bọn chúng bắt cả giáp sĩ rồi, sao không phải mưu phản chứ? Bọn chúng sắp xông vào huyện nha rồi, hạ quan được giáp sĩ bảo vệ rút lui ..."
Lư Khanh mặt tối đen, tiếp tục đánh xe tới thành trì.
Giáp sĩ trước cổng sớm chú ý tới đội quân này rồi, nhìn thấy cờ thì tới hành lễ. Lư Khanh nhìn giáp sĩ không giống tặc nhân cải trang, càng không có dấu vết chém giết, gọi tới hỏi chuyện.
"Ta nghe nói trong thành có người tạo phản, có chuyện ấy không?"
Giáp sĩ đó hơi ngần ngừ:" Cũng không tính là mưu phản, một số tù nhân hình như xung đột với quan lại giám sát, bắt cóc quan lại mang tới huyện ... Nhưng bọn chúng không bỏ chạy, cũng không cướp bóc, giờ vẫn ở đó ... Huyện thừa vẫn ở huyện nha hạ lệnh ... Bọn thuộc hạ không biết tình huống, vẫn canh ở đây."
Lư Khanh nhíu máy, lập tức phất tay dẫn giáp sĩ vào thành.
Quân sĩ rầm rộ vào thành làm bách tính hoảng sợ, cuống cuồng dạt sang đường, cũng có người chạy về nhà. Bọn họ tới thẳng công tình kênh mới, tới nơi thì vẫn rất đông người đào kênh, chỉ là không có quan lại tuần thị ... À có, nhưng quan lại đang cầm cuốc cuốc đất.
Giáp sĩ nhanh chóng bao vây nơi này, các tù nhân đều cầm công cụ lên, cảnh giác nhìn họ.
Đám quan lại đang đào đất nhìn thấy những giáp sĩ này thì kích động tới trào nước mắt, ném hết công cụ chạy tới, ôm lấy giáp sĩ, có người nhận ra Lư Khanh khóc to:" Quận thủ cẩn thận, đám tặc tử mưu phản, mưu phản đấy."
Lư Khanh nhìn quanh quát:" Chuyện này là sao, cầm đầu là ai?"
"Đám gian tặc không phải người kia, cầm đầu là nãi công! Trường An Lưu Lão Tam! Ngươi muốn gì?"
Có người lớn lối từ dưới lòng kênh nhảy lên, chỉ là đứa bẽ lỡ cỡ, mặt mày bùn đất, hông đeo kiếm, trừng mắt với Lư Khanh:
Quận úy bên cạnh Lư Khanh tuốt kiếm:" Vô lễ, chưa tới mười lăm không chết, nhưng nhục hình khó tránh."
Lư Khanh nghiêng đầu thì thầm vài câu.
Quận úy thu ngay kiếm lại, thái độ thay đổi nhanh như chớp:" Thấy kiếm không lui, đúng là anh hùng."
Lưu Lão Tam rất tức giận, chỉ người nấp sau lưng quận thủ:" Nãi công cả đời chưa thấy ai ức hiếp người khác như thế, đi lao dịch không phải người à? Kẻ này ngang nhiên đồi hối lộ, những kẻ khác là đồng lõa, trà tiền thì nhàn nhã, không trả tiền thì phải làm thay người khác. Bớt xén lương thực hàng ngày, công cụ đào bới đều là thứ vứt đi, đồ cũ cải trang đồ mới. Tiền đi đâu rồi!"
"Có người nghi vấn, hắn liên hợp với huyện úy trời đánh, muốn chôn sống người ta ... Lẽ trời khó tha.!"
Những tù nhân khác nghe thế lửa giận bùng lên, nhặt công cụ nắm chặt trong tay.
Lưu Lão Tam vỗ ngực:" Huyện úy bị ta băm nát rồi, để lại cái mạng chó của đám này, chính là để chúng cũng nếm khổ cực. Đại trượng phu dù chết cũng phải kéo vài kẻ đi theo. Nếu các ngươi dám bao che những kẻ này, ta cùng các huynh đệ liều mạng, chỗ ta có ba nghìn huynh đệ, dù mười đổi một cũng không cho các ngươi sống yên lành."
"Đúng!" Tù nhân hô vang, không khí bắt đầu náo loạn:
Giáp sĩ lập tức giơ nỏ chĩa vào họ.
Lưu Lão Tam không sợ, rống to:" Các huynh đệ! Triều đình bất công, lão tặc kia muốn bao che gian tặc! Theo ta phản ..."
"Chậm đã!" Lữ Khanh không cho hắn quát ra câu kia, ông tuy già, giọng rất vang, lòng thầm chửi, cái hay không kế thừa, năng lực tạo phản lại kế thừa triệt để:
"Ta thề với trời, nhất định tra rõ chuyện này, nếu có gian tặc tham ô hối lộ, giết người phục dịch, nhất định không tha thứ!"
"Nhưng các ngươi phạm lỗi lớn, không được đối đầu với giáp sĩ, ném vũ khí thì sống."
Lưu Lão Tam nghe vậy, nhiệt huyết chưa kịp bùng lên đã bị áp xuống, hừ lạnh ném kiếm đi, những người khác cũng buông công cụ trong tay, dễ dàng bị giáp sĩ khống chế. Nhưng bọn họ không sợ mà đám quan lại thì tái mặt, run cầm cập, Lư Khanh liền biết Lưu Lão Tam nói đúng.
Thân phận Lưu Lam Tam phải bảo mật.
Lư Khanh ngồi trong doanh trướng, sai người đi điều tra, xem sổ sách và ghi chép, nhanh chóng phát hiện ra lỗ hổng lớn, đám người kia làm không khéo, căn bản chẳng cần tra.
Khi giáp sĩ đẩy Lưu Lão Tam bị trói vào, Lư Khanh tuốt kiếm ra.
Lưu Lão Tam hoảng sợ la lên:" Nãi công là Hạ vương! Gia phụ Đại Hán hoàng đế! Chỉ huy hai mươi vạn kỵ binh, ai dám giết ta."
Nhìn bộ dạng hoảng loạn ấy, Lư Khanh bật cười:" Đại vương vừa rồi vũ dũng như thế? Sao giờ lại sợ?"
"Vừa rồi ngoài kia đông người ... Lư công à, ta làm thế vì trừ quốc tặc, vừa rồi hô một tiếng lão tặc, ngài đừng giận." Lưu Tứ cười lấy lòng:
Cái bộ dạng giống hệt ai đó làm Lư Khanh không sao giận được, cầm kiếm cắt thừng.
Lưu Tứ thở phào:" Cởi ra được rồi, sao phải lãng phí thừng như thế."
Lư Khanh làm như không nghe thấy, bảo Lưu Tứ ngồi bên cạnh:" Đại vương làm lão thần khó xử quá, cầm đầu tù nhân mưu phản, còn ngang nhiên giết huyện úy, bắt quan lại, xông vào huyện nha ... Đây toàn là tội diệt tộc."
"Diệt tộc à? Được, ngài đi diệt đi, nhớ diệt người cao to nhất." Lưu Tứ chả sợ:
Lưu Khanh đau đầu, Lũng Tây không phải bãi rác, sao ai cũng ném tới:" Thôi, đại vương về chờ kết quả xử lý đi."
Lưu Tứ cứ thế bị ném ra ngoài, trở về với đám không phải tù đồ cũng là chuế tế, thương cổ, thành phần đủ loại. Bọn họ nhìn thấy Lưu Tứ bình an trở về, ai nấy thần sắc kích động, có người rơm rớm nước mắt tới hỏi thăm.
Từ khi bị ém tới đây, cuộc sống của Lưu Tứ đúng là ... Như cá gặp nước.
Hắn quá thích hợp làm tù phạm.
Ở đây hắn như về nhà, cùng mọi người trò chuyện vui vẻ, ai ai cũng hợp khẩu vị, nói chuyện làm việc chẳng phải kiêng dè gì ... Nơi đầu mọi người không để ý tới thằng bé này, nhưng hắn luôn kiếm được thịt, y phục, thậm chí thuốc men, hào phóng chia sẻ bọn họ. Khi quan lại cố ý làm khó thì đứng ra bênh vực, thế là hắn nhanh chóng thành hảo hữu. Rồi khi tên huyện úy kia đến giết tù nhân, hắn nhảy ra cầm cuốc đập đối phương thoi thóp, thế là hắn thành thủ lĩnh ...
Được đám đông vây quanh, hắn kích động bắt hết quan lại, xông vào huyện nha, thiếu chút nữa thì chiếm đất xưng vương, nhưng nhớ ra mình là vương gia rồi nên thôi.
Sự thân thiện là ưu thế lớn nhất của hắn, mọi người vì thế đều thích hắn, Lưu Lão Tam hay nói hoài bão của mình, tương lai tới nước Hạ dựng nước, lập nghiệp, sẽ đưa bọn họ theo lập công chuộc tội.
Không ít người thực sự mong đợi ngày đấy.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com