Một đoàn kỵ sĩ men theo quan đạo phóng như bay về phía Trường An.
Bọn họ hơn ba mươi người, mặc giáp cầm nỏ, nhìn bộ dạng đó, không ai dám ngăn cản, đình trường cũng không dám hỏi thân phận, để họ thoải mái vượt qua địa phận.
Khi bọn họ tới Hà Nội, ai nấy đều mệt mỏi lắm rồi.
Người cầm đầu càng tiều tụy, nhìn xung quanh chỉ dịch xá:" Tới .. tới đó nghỉ ngơi, mai giờ Mão nấu cơm, giờ Thìn xuất phát."
Khi kỵ sĩ gõ cửa dịch xá, ông già phụ trách trông coi bực bội đi ra:" Muộn thế này rồi, sao còn đi đường?"
Vừa thấy đám kỵ sĩ võ trang, tức thì đổi ngay thành nụ cười bái kiến. Kỵ sĩ kiệt sức nói:" Không cần gì hết, chút nước là đủ, bọn ta muốn mau chóng nghỉ ngơi."
Ông già mời họ đi vào, an bài chỗ ở, khi nhìn người đứng đầu, mồm há hốc. Ông ta chưa bao giờ thấy người tuấn mỹ như vậy, gương mặt thanh tú, làn da mịn màng, không nhìn ra tuổi, nếu không để râu chẳng khác dị mỹ phụ tươi trẻ, thần sắc lạnh lùng cao ngạo, làm không ai dám tùy tiện thân cận.
Ông già nghĩ, có được nữ tế như vậy thì tốt quá, đáng tiếc hiển nhiên không có khả năng, nữ nhi của ông ta làm thiếp cho người ta cũng không đủ tư cách. Gọi nữ nhi tới dọn phòng, người đó quả nhiên là không thèm nhìn nữ nhi của ông ta lấy một cái, ngược lại nữ nhi của ông ta nhìn người ta thiếu chút nữa vỡ đồ, vội vàng dẫn nữ nhi đi.
"Trương tướng, chúng ta bôn ba đã hơn một tháng, các kỵ sĩ đã sắp không chịu nổi, bọn thần không sao, nhưng ngài là quốc tướng, sao có thể xem nhẹ sức khỏe của bản thân?"
Người đứng đầu vô cùng anh tuấn đó là Trương Bất Nghi.
Cùng tuổi tác tăng lên, hắn càng thêm thành thục, sức hút ngày càng lớn, chòm râu chỉnh tề khiến hắn bớt đi vẻ yếu ớt thư sinh năm nào, càng thêm tuấn lãng mạnh mẽ:" Chúng ta về muộn ngày nào, bệ hạ chịu khổ ngày đó! Tên Ngô vương kia dám khinh nhục bệ hạ, tội không thể tha."
Ngồi bên cạnh hắn là trưởng sử Lữ Chủng.
Trước đó không lâu, Lữ Chủng nhận được thư của huynh trưởng Lữ Lộc, trong thư Lữ Lộc dùng giọng đùa cợt kể chuyện vui ở Trường An. Bao gồm chuyện bệ hạ bị ngự sử theo dõi, làm không dám mặc hoa phục, oán trách ngự sử làm bản thân đứng ngồi không yên, xuất hành chỉ dám ngồi xe lửa, một ngày chỉ được ăn một bữa thịt.
Lữ Chủng thấy đây là chuyện vui đem kể với mọi người, kết quả lọt vào tai Trương Bất Nghi, chuyện vui liền biến chất.
Cái gì? Bệ hạ sao lại chịu ủy khuất như thế?
Bệ hạ mỗi ngày chỉ được ăn một bữa thịt? Hoa phục cũng không có.
Lửa giận công tâm, Trương Bất Nghi gọi Phó Thanh tới, giao chuyện xâu dựng thành trì ở nước Hạ cho hắn, bản thân thậm chí không ngồi xe mà cưỡi ngựa xung phong về phía Trường An.
Lữ Chủng bây giờ chỉ muốn vả miệng mình, sao lại kể chuyện đó.
Hắn không dám tưởng tượng, đợi Trương Bất Nghi về Trường An đánh Ngô vương, mình sẽ bị trừng phạt thế nào, chẳng là đi Lũng Tây lao dịch rồi.
Sáng sớm hôm sau các kỵ sĩ dậy từ sớm, miễn cưỡng chuẩn bị cơm nước, may mà người phụ trách ở nơi này có đầu óc, đã chuẩn bị trước rồi, họ mới miễn đi cái khổ nấu cơm, ngồi xuống ăn.
Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa.
"Lão trượng, ta là Bất Kỳ hầu Lữ Chủng đi du học, muốn tới đây xin ít đồ ăn ..."
Lữ Chủng đang ăn phun hết ra ngoài, nổi khùng:" Thứ cẩu tặc nào? Ngay cả ta cũng dám giả mạo."
Hắn lao ngay ra ngoài, đá tung cửa, rồi nhìn thấy một tráng hán khôi ngô, liên tiếp lùi lại, mặt mày tới mét, khi nhìn kỹ mới thở phào, không phải Lưu Bột sao?
Lưu Bột vừa nói ra tên Lữ Chủng thì cữu phụ ngay trước mặt, làm hắn xấu hổ thi lễ:" Cữu phụ sao cũng ở đây?"
Lữ Lộc dẫn hắn vào trong:" Vào đi."
Trương Bất Nghi sớm biết nữ tế nhà mình đi du học nên không bất ngờ, nhưng đi theo Lưu Bột có sáu bảy tráng hán, hắn hỏi:" Những kẻ đó là ai?"
Lưu Bột thi lễ đáp:" Trượng nhân, họ đều là sĩ tử một lòng hướng về nho gia, trước kia không có cơ hội học đạo lý thành nhân, nên lạc lối. Sau khi gặp con, được con thuyết phục, nên muốn đi theo học tập."
Trương Bất Nghi thấy những người này bộ dạng hung dữ, quần áo tả tơi trông thế nào cũng giống cường đạo:" Các ngươi theo hắn cầu học à?"
Đám người đó gật đầu như giã tỏi:" Vâng, vâng, chúng tôi kính ngưỡng văn chương của thánh nhân."
Hai mươi ngày trước chúng còn là tặc khấu, theo lão đại ca cướp bóc thương cổ. Hôm đó bọn chúng gặp được Lưu Bột, vốn nhìn vóc dáng đối phương, chúng không dám động vào, chỉ là hơn 60 ngày rồi không có ai để cướp nên lao tới bao vây. Không ngờ đối phương không sợ, lấy văn chương thánh nhân ra giáo hóa.
Lão đại ca cười đau bụng, văn chương rắm chó ấy tưởng là hào kiệt, ai ngờ là hủ nho thể là xông vào.
Sau đó hắn bị cường nỏ bắn xuyên họng, bốn năm tên xông lên báo thù, chỉ thấy kiếm quang loang loáng, đầu chúng bay vèo vèo.
Số còn lại sợ hãi ném vũ khí đi, tung hô văn chương thánh nhân, nói chúng giác ngộ rồi, muốn theo bên Lưu Bột cầu học.
Lưu Bột vui vẻ kể chuyện mình thành công giáo hỏa tặc khấu:" Lão sư quả không lừa con, văn chương của thành nhân có thể khiến kẻ làm việc ác hướng thiện, chuyện giáo hóa, không ai hơn nho gia."
Mấy tên đạo tặc gật đầu liên hồi.
Lữ Chủng đặt tay lên bội kiếm, Trương Bất Nghi khẽ lắc đầu, khinh bỉ nói:" Ngươi thật ngây thơ, đám người này đâu phải bị đạo lý thuyết phục, chúng chẳng qua là sợ sự võ dũng của ngươi, chỉ cần có cơ hội, chúng sẽ bỏ chạy hoặc giết ngươi. Loại người hung ác, đê tiện này sao xứng học đạo lý Nho gia, chỉ lừa trẻ con thôi. Để các kỵ sĩ giết chúng đi ..."
Đám đạo tặc sợ hãi tuốt kiếm.
Lưu Bột đứng bật dậy:" Trượng nhân sao lại nói vậy, Nho gia hữu giáo vô loại, sao vì thân phận mà khinh thường? Thánh nhân xưa nay không lạm sát, chưa dạy đã giết, sao xưng là người."
Đám đạo tặc có tên đặt kiếm lên cổ:" Người này là chưởng bối của ngài, xin đừng vì chúng tôi mà xung đột, chúng tôi chết ở đây chứng minh thanh bạch là được."
Nói rồi dùng sức cứa cổ, Lưu Bột nhanh tay đoạt kiếm hắn.
Tiếp đó phẫn nộ nhìn Trương Bất Nghi:" Ta xưa nay coi ngài là trưởng giả trí tuệ, sao không phân thị phi? Con người luôn phạm lỗi, có thể sửa sai mới là hiền nhân chân chính ... Sao có thể vì họ từng làm tặc mà đối đãi như thế? Họ đều là nghĩa sĩ, không thể chết ở đây."
Trương Bất Nghi hừ lạnh:" Nếu thế ngươi tự xem mà làm, đi."
Nói xong đi là đi, Lữ Chủng muốn nói gì đó, nhưng đành bất lực dẫm chân đi theo.
Đám đạo tặc sau lưng Chu Bột, có người lẩm bẩm:" Ngài thực sự muốn dẫn bọn ta đi học đạo lý à?"
Lưu Bột quay người lại, ngạc nhiên hỏi:" Chẳng lẽ các ngươi không muốn học."
Đám đó từ thì quỳ xuống:" Nguyện theo ngài học tập đạo lý, muôn chết không từ."
Mọi người phóng ngựa phi như bây, Lữ Chủng bất mãn hỏi:" Trương tướng, sao không giết đám đạo tặc đó."
Trương Bất Nghi hời hợt nói:" Tú Y."
"Ồ, ý ngài là có Tú Y đi theo Bột?"
Trương Bất Nghi không đáp, đại khái là khinh không thèm trả lời câu hỏi ngu xuẩn đó.
Lữ Chủng trầm tư một lát lại hỏi:" Có phải ngài cố ý làm thế để Bột thu phục chúng?"
Trương Bất Nghi vẫn không đáp, thúc ngựa chạy điên cuồng.
Khi bọn họ đổi ngựa lên thuyền, tới bến tàu Vị Thủy, không ngờ có quan lại nghênh đón, trong đó có cả Lữ Sản.
Trương Bất Nghi không để ý tới quan lại, tiếp tục thay ngựa đi tiếp, Lữ Chủng mặt chua chát với huynh trưởng, kể ra lo lắng của mình:" Lần này đệ đi lao dịch là cái chắc rồi."
Lữ Sản vuốt râu:" Đừng lo, Trương tướng cực kém võ nghệ, không đánh được ngự sử đâu ... À phải rồi, chắc đệ chưa biết, Tứ ở Lũng Tây giết một huyện úy, bệ hạ mấy ngày qua cười không khép miệng lại được ... Đệ không cần lo, bệ hạ đang vui vẻ cùng lắm là bị chửi vài câu."
Lữ Chủng thở phào, lại kể chuyện vui:" Bị bệ hạ mắng không sao, à phải, trên đường đệ gặp Bột, buồn cười lắm, nó dùng tên của đệ ...
Lữ Sản tức thì nhìn Lữ Chủng đang cười hết sức vui vẻ mà không ý thức được chuyện đó có thể gây hậu quả gì, vỗ vai hắn thương hại.
Vì sao cứ nhắm vào người Lữ gia ta?
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com