"Lưu Hằng!"
Ngoài phủ ngự sử vang lên tiếng quát!
Đám quan viên đang bận rộn bên trong tức thì thất kinh, nổi giận đứng dậy, lấy kiếm bên cạnh, kẻ nào dám hô thẳng tên ngự sử đại phu? Không cần cái đầu nữa à?
Đúng lúc này có người xông vào, bộ dạng hung dữ.
Đám quan viên buông kiếm, thì ra là Trương tả tướng, thế thì không sao rồi.
Chốc lát sau một người cười gượng chạy ra:" Bái kiến trọng phụ."
Người này là Lưu An, hắn đương nhiên biết Trương Bất Nghi vì sao tới, hắn thực sự không muốn can dự vào:" Trọng phụ từ xa tới, hẳn mệt mỏi rồi, hay là vào phòng uống ít trà ..."
Lưu An ngữ khí lấy lòng, hi vọng Trương Bất Nghi nể mặt, đừng gây sự ở đây.
Trương Bất Nghi không đáp lời hắn, ngửa mặt lên trời chất vấn:" Dám hỏi điện hạ, Đại Hán lấy gì trị quốc?"
Lưu An vã mồ hôi lùi ngay sang bên không dám nói nữa.
Chỉ mời uống ngụm trà mà thành kẻ bất hiếu, hắn sao dám cản đường nữa? Mang tiếng kẻ bất hiếu, sơn tặc thấy ngươi cũng nhổ nước bọt mới đi. Ở Trường Sa có người vì ngỗ nghịch cha mẹ bị láng giềng tố cáo, về sau quy thuận đám tặc khấu nổi danh, muốn mượn thế lực chúng lánh nạn. Không ngờ đám tặc khấu biết kẻ này ngỗ nghịch cha mẹ mà bị truy nã, nổi giận bắt ngay mang tới quan phủ ... Biểu thị mình không đội trời chung với kẻ ngỗ nghịch.
Nên Lưu An tránh ngay.
Lưu Hằng đành rời thư phòng, người mà hắn lo sợ nhất đã về rồi.
Quả nhiên người này về một cái, liền không cho người ta đường lui, ngay cả thái tử cũng bị gán cho tội tày trời, không dám nói gì.
Lưu Hằng nheo mắt, hành lễ:" Bái kiến tả tướng."
"Các hạ hành lễ miễn cưỡng như thế, sau này đừng làm khó mình. Nghe nói các hạ lấy thân phận ngoại vương làm triều thần, ta vốn muốn xưng đại vương, nhưng không phù hợp với quan tước, muốn xưng quân, lại không hợp với cách làm người của các hạ ... Thân là ngoại vương, huynh trưởng của bệ hạ, nhưng tự tư tự lợi, là thần tử lại cuồng vọng, dĩ hạ phạm thượng."
"Ngươi có đức tháo gì mà xưng hiền vương? Cai trị tốt nước Ngô là chức trách, có gì đáng khen sao? Nếu lấy chính tích xưng hiền, bệ hạ nhà ta ngoại đánh cường địch, nội hưng nông tang, mở quan học, lập y quán, chỉnh đốn lại trị, đào kênh, làm đường."
"Công lao ngươi so với bệ hạ thế nào?" Trương Bất Nghi chất vấn:
Lưu Hằng nói gì được đây:" Kém xa lắm."
"Nếu luận đức, bệ hạ giảm thuế má, lao dịch, để bách tính có áo ấm mặc, trẻ con được đi học, coi các tộc như nhau, đó là đại đức. Ngươi cần kiệm chỉ là tiểu nghĩa, sao dám lấy tiểu nghĩa mà áp đại đức?"
Đám người phủ ngự sử nghe mà uất trào máu, nhưng bản thân không kiếm được cơ gì để phản bác.
Đến Lưu Hằng cũng bị ép tới bất đắc dĩ:" Không phải ta lấy tiểu nghĩa ép đại đức, chỉ là trên làm sao dưới học vậy, chỉ mong bệ hạ tiết kiểm khiến bách tính ..."
Trương Bất Nghi không cho hắn cơ hội lên tiếng:" Tạm chưa nói cái này, nói sau khi ngươi tới triều đường."
"Bệ hạ để ngươi làm ngự sử, giám sát quan lại, vì bệ hạ tiến hành cải cách, về chuyện này ai cũng biết. Nhưng cho tới nay ngươi chưa làm được chuyện gì, cải cách ngay cả dâng thư còn chưa làm được, ngươi bằng vào cái gì mà làm ngự sử đại phu?"
Nghe câu chất vấn này, Lưu Hằng nhìn tiểu lại bên cạnh, sắc mặt rất khó coi rồi, vì sao khó làm như thế, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Vì kẻ thuộc phái quân vương như ngươi??
"Vì ..."
Lưu Hằng vừa lên tiếng đã có cảm giác không ổn, vì sao thế?
Không chỉ Lưu Hằng, cả Lưu An cũng nhận ra gì đó kinh ngạc ngẩng đầu.
Lưu Hằng trầm tư đáp:" Trương công nói đúng lắm, ta tới triều đường chẳng làm được việc gì, đúng là cô phụ kỳ vọng của bệ hạ."
Trương Bất Nghi kiêu ngạo nói:" Đã biết sai, mau theo ta đi gặp bệ hạ nhận tội, sửa chữa sai lầm, đừng làm tiểu nghĩa nữa, yên tâm làm đại sự."
Lưu Hằng càng cung kính:" Xin tuân theo lời Trương công, ta đi bái kiến bệ hạ ngay."
Trương Bất Nghi đắc ý đi trước, Lưu Hằng theo sau, tên tiểu lại của Lưu Hằng giận lắm nói:" Ngự sử từ khi tới triều đường, ngày đêm vất vả, không lúc nào dám lơi lỏng, vì những kẻ phản đối mà không làm được, sao có thể nói ngự sử sai? Trương tả tướng khinh người quá lắm, công khai sỉ nhục ngự sử."
Lưu An vỗ vai hắn:" Triệu Oản hả?"
Triệu Oản hoang mang gật đầu.
"Ngươi làm lại nhiều nơi, là môn hạ Thân công, coi như cũng là đích truyền của Phù Khâu công, không ngờ còn thiếu xót, như vậy. Mai không cần tới phủ ngự sử nữa, tới huyện nha Trường An nhậm chức đi."
Triệu Oản tái mặt không hiểu sao, đành vâng một tiếng.
Cùng lúc đó trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường đang ủ rũ đối diện với cơm thô canh nhạt.
"Trương Bất Nghi vẫn chưa tới à?"
Lữ Lộc vội đáp:" Chắc là tới phủ ngự sử rồi, bệ hạ muốn Trương tả tướng về thì viết một lá thư là được, so phải mượn miệng Chủng, không phải hại Chủng à?"
Lưu Trường ngạc nhiên:" Ta chẳng hiểu ngươi nói gì?"
"Bệ hạ muốn đem nồi đen úp lên đầu huynh đệ thần."
"Rõ ràng là ngươi viết thư cho Chủng rồi Trương Bất Nghi biết, liên quan gì tới trẫm."
"Được rồi, bệ hạ nói không phải thì không phải."
Hai người đợi tới sốt ruột không ngờ giáp sĩ vào báo, nói Trương Bất Nghi và Ngô vương cùng cầu kiến.
Lưu Hằng vừa đi vào đã dùng đại lễ:" Bệ hạ, thần thỉnh tội."
"Thần tới triều đường, chẳng làm được việc gì, lấy tiểu nghĩa ép đại đức của bệ hạ, thực sự không xứng làm huynh trưởng, không xứng làm thần tử, phụ sự kỳ vọng của bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội."
Lữ Lộc hết nhìn Lưu Hằng lại nhìn Trương Bất Nghi chẳng hiểu sao, Ngô vương đối diện với thái hậu, thái úy còn chẳng sợ hãi lùi bước, sao hôm nay tới đây nói lời này?
Lưu Trường có vẻ không bất ngờ, đi tới đỡ Lưu Hằng lên:" Tứ ca, huynh cần gì phải thế? Trẫm đã bao giờ trách tội huynh đâu, chuyện này khó làm trẫm hiểu mà ..."
Lưu Hằng lại hướng Trương Bất Nghi thi lễ:" Nhờ Trương công đánh thức, thần mới biết mình sai ... Nếu không có Trương công, sợ là thần sai càng thêm sai rồi."
Trương Bất Nghi lúc này cũng lên tiếng:" Chỉ cần ngươi yên tâm làm việc cho bệ hạ, làm thật tốt, vậy thì không sai gì cả. Nếu vẫn không làm được việc gì, dù đức tháo của ngươi không thể chê trách, ngươi vẫn chẳng phải là hiền nhân ..."
Lưu Trường nghiêm mặt:" Bất Nghi, không được vô lễ với Ngô vương, Ngô vương từ phương nam tới, chưa quen thuộc chuyện triều đường, sau này ngươi nên giúp đỡ nhiều hơn, để huynh ấy hoàn thành cải cách ... Đừng chỉ biết tìm sai lầm, cùng là triều thần, phải giúp đỡ nhau."
Trương Bất Nghi tức thì nhận lệnh:" Vâng!"
Ba người lại bàn bạc rất lâu, Lưu Hằng mới cáo biệt rời Hậu Đức Điện.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com