Thời gian qua, đám thân tín của Lưu Trường vốn chẳng nể nang gì Lưu Hằng, phản đối toàn bộ kế hoạch cải cách của hắn một cách quyết liệt, vậy mà đột nhiên tới nhà, đầu tiên là Lục Giả, sau có Tuyên Mạc Như, Loan Bố.
Bọn họ đều tỏ thái độ ủng hộ hắn.
Thậm chí Tuyên Mạc Như còn nói, nếu Trương Bất Nghi có hành vi gì vượt ngoài khuôn khổ, có thể báo lên đình úy, bọn họ sẽ không nể mặt.
Tiễn đám người đó đi rồi, Lưu Hằng ngồi trong thư phòng, mặt nhẹ nhõm chưa từng có, còn cười lớn.
Lưu An vui mừng đám tay vào nhau:" Không ngờ rằng vấn đề làm khó chúng ta lâu như thế lại được giải quyết nhẹ nhàng! Triều đường quả nhiên không thể thiếu Trương tả tướng."
Lưu Hằng buông một tiếng thở dài:" Ta vốn cho rằng, a phụ người có chút tài nhìn người thôi, hôm nay mới biết a phụ ngươi hơn ta nhiều lắm. Lấy Trương Bất Nghi ra mà nói, ta luôn coi hắn hữu danh vô thực, tài hóa tầm thường, nhờ nịnh bợ mà lên tam công, xếp cùng hàng ngũ với hắn là sỉ nhục ... Giờ mới biết tài của hắn, người này vì đại sự mà nhận lấy tiếng xấu, ta còn kém lắm. Phục rồi, con mắt của a phụ ngươi, e là đã đuổi kịp đại phụ ngươi rồi đấy."
Nghe Lưu Hằng cảm khái, Lưu An bóp trán, trọng phụ đừng khen nữa, cháu nghe áp lực lắm.
Ngày tháng năm nào mới đuổi kịp được a phụ đây?
"Á ! Ta có tội"
"Á, đừng đánh nữa."
Trong dịch xá phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, Đạc Lỗ kinh hoàng co ro trong góc, nhìn nam nhân trước mặt như ma quỷ.
Trương Bất Nghi nhìn hắn mắt rừng rực lửa:" An Tức vương là cái thứ gì mà dám sỉ nhục quân vương ta? Đời này không nhìn thấy hắn đầu một nơi, thân một nẻo, ta thề không làm người!"
Đạc Lỗ khóc không ra nước mắt, thư do An Tức vương viết, ngươi có giỏi đánh An Tức vương, đánh ta thì giỏi giang gì, ta chỉ là một phiên dịch nhỏ.
Trương Bất Nghi tóm lấy cổ hắn, rống vào mặt:" Ta không mềm yếu như các đại thần khác đâu, tình hình nước An Tức thế nào, ngươi phải nói thật cho ta biết. Ta sẽ tách bộ hạ của ngươi ra thẩm vấn, nếu các ngươi mà trả lời không giống nhau ta sẽ cho các ngươi bảo đỉnh lớn, mỗi ngày nấu một tên trước mặt các ngươi, cho các ngươi ăn, tới khi các ngươi nói thật mới thôi."
Đạc Lỗ nhũn chân:" Xin ngài đừng làm thế, ta nói thật, ngài muốn hỏi gì ta nói đấy."
Trương Bất Nghi mặt vẫn lạnh tanh, phất tay một cái, tức thì có hai giáp sĩ đi tới kéo Đạc Lỗ đi trong tiếng khóc gào thảm thiết.
………. ……….
"Bệ hạ, vị sứ giả An Tức được thả rồi ạ, hôm nay sẽ về An Tức."
"Ồ Trương Bất Nghi tha cho hắn rồi à?"
"Không ạ, nghe nói Trương tả tướng tới đánh hắn một trận, quần thần thấy thế không ổn, không phải lễ nghi đối phó với sứ giả ngoại bang. Phủ điển khách liên danh dâng thư, đàn hặc Trương tả tướng."
Lưu Trường cười to:" Phủ ngự sử phản ứng thế nào?"
Lữ Lộc cười theo:" Phủ ngự sử bận làm việc lớn, không có tinh lực ứng phó với việc này. Đám đại thần đứng đầu là Lục Giả khuyên Ngô vương, bảo hắn đừng để ý tới Trương tả tướng, sợ họ đối đầu với nhau ... À đúng rồi, ngự sử còn tìm thần, nói luật tam công mới ... Bệ hạ, thần sắp làm tam công rồi."
"Hả?" Lưu Trường nhìn Lữ Lộc rất lâu:" Sao ngươi lại có ảo tưởng lớn thế?"
"Ngự sử nói, môn hạ phủ sẽ thành phủ tam công mới, đứng đầu là thị trung ... Thần cũng thấy không ổn." Lữ Lộc nói đùa, hắn cũng tự biết mình không có cái tư cách đó, nên chẳng vì lời của Lưu Trường mà tổn thương:
Lưu Trường hoạt động gân cốt:" Trẫm ở thượng phương chỉ đạo công mấy ngày rồi, trước tiên về là về hoàng cung đã."
"Bệ hạ về lấy cung ạ?"
"Rắm thối, trẫm về gặp a mẫu."
Ngồi trên xe ngựa, Lưu Trường nhìn ra ngoài, các nơi ở Trường An đều hết sức náo nhiệt, đường sá ùn tắc, thương phiến chào hàng dọc phố, chẳng thấy được chỗ nào thanh tịnh, đâu đâu cũng là phố chợ sầm uất, đúng là một bức tranh thịnh thế thanh bình.
Chợ náo nhiệt hơn trước nhiều, từ khi miễn trừ thế nông, nông phu bắt đầu thử trồng các loại cây kinh tế để đem bán. Lưu An đã phế bỏ hộ tịch theo nghề, giờ ai nấy đều được tự do theo nghề mình muốn, tuy giảm bớt quản lý của triều đình, nhưng địa phương đúng là càng thêm phồn vinh. Chỉ có thể nói không có chế độ nào là hoàn mỹ, chỉ có đi bước nào nhìn bước đó.
Có người đi đường mệt, đứng bên đường vẫy:" Bộ xa!"
Rồi lên xe, nhanh chóng biến mất trong đường phố tấp nập.
Bộ xa là thứ mới lưu hành ở Trường An, nguyên hình là bộ liễn của hoàng đế và hoàng hậu, thứ này là phiên bản sơ khai của kiệu trong tương lai, do người khiêng, biểu thị sự tôn quý.
Lưu Trường lẩm bẩm:" Nếu trẫm có thể làm ra xe chạy bằng hơi nước, loại xe chạy bằng sức người biến thành xe hơi, vậy thì thú vị lắm."
Lữ Lộc không hiểu bệ hạ nói gì, không có gì lạ, lời bệ hạ nói người khác không hiểu nhiều lắm, tương tự, các đại thần nói, nhiều khi bệ hạ cũng không hiểu.
Rất nhanh, họ tới hoàng cung.
Lưu Trường trực tiếp xông vào Vĩnh Thọ điện, hét to:" A mẫu!"
Không ngờ a mẫu chẳng phản ứng gì, vẫn ngồi đọc thư, Lưu Trường tò mò ngồi xuống bên cạnh xem cùng.
"Thư của Bột ạ?"
"Ừ, thằng nhãi đó kể chuyện thấy được trên đường đi, không ngờ Đại Hán bây giờ lại thú vị như thế, xem ra con làm hoang đế không tệ."
Hiếm khi được a mẫu khen, Lưu Trường trở nên đắc ý, rồi lại phẫn nộ:" Thằng nhãi này cũng thế, năm xưa An ra ngoài, chỉ viết thư cho mọi người, không viết cho con. Không ngờ thằng nhãi này cũng không viết."
"Chỉ có Linh là thương con nhất, mấy thằng nhãi không đứa nào có hiếu."
Lữ hậu kệ y oán trách:" Thời gian qua con ở thượng phương hả?"
"Vâng, trên triều có tam công tọa trấn, còn có thái tử ở bên, con không còn chuyện gì để làm nữa, nên tới thượng phương giúp đỡ, cổ vũ Mặc giả bên đó, họ cảm động lắm, biểu thị sẽ toàn lực làm việc ... Địa phương cũng không có việc gì lớn, con rốt cuộc có thể làm chút việc mình muốn rồi."
Nghe vậy Lữ hậu biết ngay y định làm gì:" Con lại định đi đâu chơi?"
"Không phải chơi, con có phải lên năm đâu, con đi tuần tra địa phương, con lâu lắm rồi không tới nước Đường, muốn tới đó xem."
"Ồ, nước Đường, phải rồi, lâu rồi con chưa về đó."
Lưu Trường bất giác nói:" Vâng, ngơi đó nghèo lắm, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, con luôn bận quốc sự, không dám lơi lỏng, giờ có thể về xem tình hình."
Lữ hậu cười nhạo:" Vậy sao không chuẩn bị xe ngựa, tới chỗ ta làm gì?"
Lưu Trường mừng rỡ:" A mẫu đồng ý rồi ạ?"
"Giờ thiên hạ trong tay con, ta đã già, thái úy đã lẩn thẩn, quốc tướng sống buông thả, con muốn làm gì thì làm, ai mà ngăn được."
Nghe a mẫu buông lời ngọt nhạt, Lưu Trường gãi đầu gãi tai, dỗ ngon dỗ ngọt a mẫu mãi bày đủ trò lấy lòng, tới khi Lữ hậu bực mình đuổi ra khỏi Vĩnh Thọ Điện.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com