Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1036 - Chương 1037: Đại Vương Của Các Ngươi Về Rồi Đây.

Chương 1037: Đại vương của các ngươi về rồi đây.

Lưu Trường về Hậu Đức Điện, gặp đám Tào Xu, Phàn Khanh, Ung Nga.

"Bệ hạ muốn đi nước Đường à?"

Tào Xu rất bình tĩnh, nàng đã quen với tính hấp tấp của Lưu Trường rồi:" Bệ hạ cứ đi đi, thiếp sẽ chiếu cố các con, bệ hạ không phải lo."

Phàn Khanh thông cảm:" Nói ra bệ hạ lâu rồi chưa đi đâu, bệ hạ muốn đi thì đi đi, trong triều nhiều hiền tài như thế, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì."

Tào Xu không vui mắng:" Bệ hạ sắp xuất hành, đừng nói lời không may. Bệ hạ, ra ngoài phải chú ý an toàn ..."

Lưu Trường im lặng nghe Tào Xu dặn dò rất lâu, nhìn tóc mai nàng đã có ánh bạc, đột nhiên đứng lên, ôm nàng vào lòng:" Được rồi, đừng nói thừa nữa, mau thu dọn hành trang đi."

"Hả??" Tào Xu lần này kinh ngạc thực sự rồi, quên cả phản kháng:

"Mau mau chuẩn bị ta đưa ba nàng đi cùng." Lưu Trường cười ha hả giục:

Mắt Tào Xu ánh lên vui mừng, rồi anh chóng ảm đạm:" Không được, ở nhà có Lương, Linh ..."

"Để a mẫu trông là được, thường ngày trẫm hay đi thăm a mẫu, không phải là muốn vào lúc quan trọng, a mẫu giúp trẫm trông con à? Mau mau chuẩn bị, còn cả hai nàng nữa, giúp hoàng hậu! Mau!"

Lưu Trường ra lệnh một tiếng, Phàn Khanh và Ung Nga mừng rỡ, kéo Tào Xu đi chuẩn bị.

Tào Xu tỏ ra miễn cưỡng, miệng mang nụ cười nhẹ khó thấy.

"Hả? Mọi người đều đi chơi à?"

"Lại còn không mang con theo?"

Lưu Linh mở to mắt, trong mắt nhanh phủ đầy hơi nước, rưng rưng lệ nhìn a phụ, rất tủi thân, cả nhà đi chơi bỏ nó ở lại.

Lưu Trường sao chịu được chứ, bế nó lên, nhỏ nhẹ nói:" Linh, bọn ta không đi chơi, mà đi tuần thị, làm việc lớn, đường rất xa. Con lại còn nhỏ, không chịu được khổ, nếu không đã mang con theo, đợi con lớn hơn vài tuổi, cao như tam ca con, ta đưa con đi tuần thị, được không?"

Lưu Linh chỉ Lưu Lương:" A phụ lừa con, tam ca cũng rất cao rồi, sao không thể đi? Con lớn bằng tam ca sẽ được đi à?"

Lưu Trường hắng giọng:" Tam ca con không muốn đi, đúng không?"

Lưu Lương gật đầu như gà mổ thóc:" Đúng, con không muốn đi."

"Con ở với đại mẫu nhé, bọn ta đi rồi, đại mẫu chỉ còn một mình, với cả mấy đại phụ chạy từ Thượng Lâm Uyển ra ... Ha ha ha, viên hầu, sơn dương gì đó ấy, trình độ đặt tên của con thật cao, nếu đại phụ con còn sống, nhất định sẽ sủng ái con tới cực điểm." Lưu Trường xoa đầu Lưu Linh:

Tào Xu vẫn còn chút lo ngại:" Bệ hạ, thái hậu tuổi đã cao, chàng đưa Khanh và Nga đi, thiếp ở lại chiếu cố."

"Không sao, cứ nghe ta là được."

Lưu Trường lần nữa từ chối nàng, sau đó vỗ về Lưu Linh:" Ta sẽ mang quà về cho con, thật nhiều đồ ngon, à, còn có đồ chơi! Nếu con có chuyện gì, đi tìm đại ca con ..."

Lưu Linh cuối cùng cũng bị thuyết phục quyết định ở lại.

Lưu Trường là thế, hoàng đế khác xuất tuần nhanh thì chuẩn bị trước một tháng, không thì ba tháng tới nửa năm là bình thường.

Còn vị thánh quân của chúng ta, hôm trước quyết định, hôm sau gọi tam công tới dặn dò, tới chiều là đã rời Trường An rồi, nhanh tới không ai kịp phản ứng.

Một phần do tính cách, một phần là phải hành động nhanh, nếu không thế nào cũng có đám người chạy tới ôm chân y vật vã khóc lóc không cho đi.

Ba lão bà đều ngồi cùng xe với Lưu Trường, háo hức nhìn khung cảnh bên ngoài, các nàng đều lâu rồi chưa ra ngoài. Nhất là Tào Xu, nhiều năm qua nàng luôn ở hậu cung, giúp Lưu Trường ổn định đại hậu phương, hai người thậm chí chưa từng một lần ra ngoài du ngoạn.

Đột nhiên nghĩ tới đó trong lòng Lưu Trường không khỏi áy náy.

Tào Xu cứ liên tục quay đầu, miệng cứ nhắc tới chuyện ở Vị Ương cung.

Lưu Trường đưa tay ra, nắm chặt lấy tay nàng.

Phong cảnh hai bên đường rất đẹp.

Xuân ý dào dạt, khắp nơi là chim líu lo hoa đưa hương.

Thời tiết không lạnh lắm, cũng không nóng, vén rèm xe lên vô cùng khoan khoái. Xa xa toàn một màu xanh ngăn ngắt, thi thoáng thấy vài bóng người đi trong đồng ruộng.

Lưu Trường không lựa chọn đường lớn để đi và đi đường nhỏ thôn quê, đi qua rất nhiều thôn trang, trong mùa vạn vật phục sinh này, hương vị đồng quê rất đậm đà, làm người vui vẻ. Lưu Trường mở rèm xe, ngồi dang chân ngả người ra sau, gió nhẹ phất qua mặt, y vui vẻ ngâm nga.

Đi qua đồng ruộng, Lưu Trường bảo dừng xe.

Ngồi xuống dưới bóng cây, cảm thụ gió mát vi vu, ba lão bà của y thì trò chuyện ngắm nhìn hoa cỏ mọc bên đường. Tào Xu rất bình thản, luôn bộ dạng cao quý hơn người. Ngược lại Phàn Khanh đã bắt đầu nhún nhảy, chẳng giống mẹ trẻ con, Ung Nga cũng chẳng kém, còn muốn xuống suối chơi.

Bách tính nhìn thấy đội xe rầm rộ thì sợ hãi, quan lại mau chóng xuất hiện bái kiến, Lữ Lộc nói là gia quyến của Kiến Thành hầu.

Lưu Trường tìm nông phu đương địa hỏi thăm tình hình.

"Lão phu năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, là người thọ nhất nơi này, cả đời chưa bao giờ nghe nói tới có hoàng đế miễn thuế ... Đương kim thiên tử là thánh nhân thực sự, biết bách tính khổ cực, không đóng nổi thuế ..." Ông già kích động lắm, chưa nói đã rơi nước mắt:

"Yên tâm, sau này tình hình sẽ ngày càng tốt hơn, sẽ tới một ngày cả loại thuế khác cũng phải nộp rất ít, lương thực có thể giữ lại để ăn." Lưu Trường rất hài lòng, chính sách này chứng tỏ được thực thi tốt, hiệu quả thực tế rất tốt:

Xe ngựa của bọn họ cứ thế đi qua Hà Nội, làm Lưu Trường vui vẻ nhất không phải cảnh đẹp dọc đường đi, mà là dọc đường không hề thấy bất kỳ lưu dân, ăn mày nào. Trước kia đi đường luôn thấy xác chết vô danh, giờ thảm cảnh đó không còn thấy nữa .... Nơi đường sá đi qua, không đâu hoang vu, khắp nơi là người dân cần cù, phong cảnh này còn đẹp hơn mỹ cảnh.

Qua Hà Nội, tới địa phận nước Đường, bức tranh thay đổi.

"Các ngươi là ai?"

Một đám đình tốt hùng hổ chặn xe, một số người còn lấy cường nỏ, nhắm vào các quý nhân.

Lữ Lộc cả kinh rồi phẫn nộ:" Bọn ta là người nhà của Kiến Thành Hầu. Sao các ngươi dám kinh động quý nhân, muốn chết à?"

Đình trưởng là tráng hán vạm vỡ, hắn chẳng hề sợ Lữ Lộc, nhổ phẹt một bãi nước bọt:" Hầu với không hầu cái gì, ta cho các ngươi biết, Hán luật quy định, thời gian gieo trồng mùa xuân, không được đi đạp thanh."

"Các ngươi chơi thì vui rồi, xe đi xuống ruộng, làm việc cẩu thả, bách tính thì sao? Ruộng bị phá hỏng, mùa thu không có cái ăn, họ ăn gì? Ăn ngươi à?"

Giáp sĩ lúc này đã nhanh chóng vây quanh, số lượng nhiều hơn hẳn đối phương.

Đình trưởng vẫn không sợ, đặt tay lên miệng huýt sáo, đây là kiểu huýt sáo của Hung Nô, chuyên dùng khi đi săn.

Tức thì khắp nơi kéo tới rất nhiều người, ăn mặc như nông phu, bộ dạng hung ác như cường đào, có người hỏi:" Đình trưởng, xảy ra chuyện gì? Kẻ mù mắt nào tới gây sự? Lột da hắn."

"Các ngươi ..." Lữ Lộc lửa giận bốc cao ba trượng, định ra lệnh giáp sĩ ra tay:

"Đủ rồi!" Lưu Trường bước ra, chắn trước mắt Lữ Lộc bước về phía trước:

Đình trưởng bị vóc dáng hùng tráng của y làm sợ hãi, liên tục lùi lại.

Lưu Trường nhìn đám người đủ thứ loại hình thù ký quái, còn có dấu ấn hình pháp, chứng tỏ là bách tính nước Đường chính tông.

Y phất tay, cũng dùng tiếng Đường nói:" Tên đình trưởng kia, mau đi bẩm báo với huyện lệnh nhà ngươi, nói Đường vương về rồi."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment