"Đường vương??" Đình trưởng sửng sốt, nhìn đi nhìn lại tráng hán trước mắt, càng nhìn càng kích động:
"Đại vương! Đúng là đại vương về rồi."
"Đại vương đấy!"
"Đại vương!"
Đám nông phu quân bị đánh nhau với giáp sĩ nghe tới cách xưng hô quen thuộc này, nếu nhau vứt nông cụ đi, kích động chạy tới, vây quanh Lưu Trường. Có người to gan thậm chí bóp cánh tay của y mới hét lên:" Đại vương! Đại vương của chúng ta về rồi."
Cả đám hô vang, đình trưởng thu lại bộ dạng hung tàn trước đó, mặt đầy áy náy.
"Đại vương, thần không biết là đại vương về ... Đại vương không biết, đám quý nhân ở Triệu, Hà Tây cứ tới mùa xuân là ra đạp thanh làm hỏng nông điền, còn ẩu đả bách tính ... Ức hiếp người lương thiên bọn thân ..."
Lữ Lộc mặt co giật, ẩu đá các ngươi á? Ai dám? Người lương thiện đâu? Chỉ cho ta xem.
Lưu Trường đùng đùng nổi giận:" To gan, dám ức hiếp bách tính của quả nhân! Quả nhân phải nấu chúng."
Có một lão trượng già lắm rồi, được mọi người xúm quanh đưa tới, nắm chặt tay Lưu Trường không chịu buông:" Đại vương có còn nhớ thần không, năm xưa thần làm tam lão ở huyện, đại vương gặp thần, còn hỏi tình hình đạo tặc ... Đại vương có nhớ không?"
Lưu Trường thất kinh:" Nhớ, ngươi còn nói với quả nhân là quanh đây không còn phỉ loạn nữa, ngươi nói năm xưa ngươi là tặc khấu ..."
Ông già rơi nước mắt, cái miệng móm mém mếu máo:" Đại vương còn nhớ, vậy là đại vương còn nhớ .... Thần tuổi cao xin về rồi ... Đại vương, sao lâu thế không về? Bọn thần tưởng đại vương tới Trường An, quên mất bọn thần rồi."
Đây chỉ là thôn nhỏ hẻo lánh, thông tin bế tắc, Lưu Trường hơi trầm mặc, không nỡ làm ông già thương tâm, chỉ nói:" Nhiều việc quá, không kịp về ... Không sao, sau này quả nhân sẽ thường tới đây! Đi nào! Chúng ta ôn chuyện cũ."
Đi vào thôn trang, lý trưởng đương địa ra nghênh tiếp, lý trưởng nơi này có tuổi rồi, mặt có vết xăm, muôn phần kích động mời Lưu Trường vào nhà, lệnh giết gia súc chiêu đãi.
Bọn họ nói tiếng Đường, Tào Xu còn hiểu được chứ Ung Nga và Phàn Khanh thì không nghe ra được cái gì hết.
Lúc này một vị tam lão lấy ra rượu quý mình cất giữ đã lâu.
Lữ Lộc vội nhắc:" Bệ hạ! Triệu vương dặn người không được uống rượu nữa."
Lưu Trường cười to:" Chơi chết mẹ Triệu vương! Chơi chết mẹ người Triệu."
Người Đường xung quanh cười rộ lên hò hét:" Chơi chết mẹ người Triệu!"
Lữ Lộc lùi ra, hắn thề không lắm mồm nữa, bệ hạ về tới cái ổ phỉ này, cái tính man di bộc phát quá dữ dội, không gì cản được rồi, dù sao còn hoàng hậu ở đây, không cần quá lo bệ hạ làm chuyện quá mức hoang đường.
Đoạn đường tiếp theo đó Lưu Trường chẳng che giấu hành tung, nghênh ngang đi về phía Tấn Dương.
Uy vọng của Lưu Trường rất cao, nhất là ở nước Đường, nước Đường vì y mà lập ra, nhờ y mà quật khởi. Nơi này không vì Lưu Trường rời đi mà quên vị đại vương này, ngược lại vì mất đi cơ hội lập quân công nên họ càng nhớ. Nhớ vị đại vương nhà mình khi ở đây, họ oai phong cỡ nào.
Khi đó quyền quỳ nào dám tới nước Đường đạp thanh, tới là bắt ngay đưa tới Tấn Dương làm quan.
Thương cổ nước Triệu dám tới đây hoành hành hét giá à? Chúng từng nơm nớp lo sọ, lấy lòng bách tính, sợ mình bị cướp.
Đại vương đi lâu lắm rồi, nay cuối cùng cũng trở về nước Đường, càng là người già, nghe tin này càng xúc động.
Tin tức truyền đi, quan viên các nơi đều nóng lòng nghênh tiếp, nhưng quốc tướng hạ lệnh, không cho, phải lấy nông sự làm trọng, mới áp chế được kích động của họ.
Lần đầu tới phương bắc, Ung Nga sững sờ nhìn bách tính đổ ra đường chào đón đại vương, họ không có quan lại tổ chức, đơn thuần là tự phát. Nhìn bọn họ nhiệt tình, thậm chí khóc tại chỗ, nàng nghĩ Nghiêu Thuấn năm xưa xuất hành chắc chỉ đến thế mà thôi.
"Không ngờ người Đường yêu quý bệ hạ như thế."
"Bình thường muội nghe nói nơi này nhiều phản tặc lắm, cứ nghĩ thế nào cũng gặp phải đạo tặc chặn đường cơ."
Tào Xu mỉm cười không đáp, rõ ràng bị đạo tặc chặn đường rồi đấy thôi.
Vì bách tính nghênh đón khắp dọc đường, nên bọn họ đi rất chậm, đáng lẽ tốn ba ngày tới được Tấn Dương, rốt cuộc đi bảy ngày.
Quốc tướng Trương Tương Như đúng là càng sống càng trẻ, bao năm không gặp, ông ta vẫn tinh thần lai láng, mắt vẫn sáng, đeo bội kiếm. Lưu Trường đi nhanh tới, trong số lão thần nước Đường, chỉ còn lại vị này nữa thôi, đám Lý Tả Xa vì tuổi cao mà từ quan về nhà.
"Đại ... Bệ hạ." Trương Tương Như muốn hô đại vương, nhưng hô như thế là bất kính, vội sửa lời:
Lưu Trường chẳng để ý, cười to đi tới nắm vai ông ta:" Trương công rắn rỏi lắm."
"Nhờ hồng phúc bệ hạ."
"Ha ha ha hồng phúc của trẫm đáng tin hơn Hạ Vô Thư, Nam Việt vương và Trương tướng nhờ hồng phúc của trẫm tới nay vẫn khỏe phây phây."
Lưu Trường nói đùa, nắm tay Trương Tương Như:" Bao năm qua trẫm ở Vị Ương cung không nghe thấy nước Đường có tiệp báo. Lý thái úy cáo lão hồi hương, nước Đường liền không làm ra được thành tích nữa à?"
Trương Tương Như chưa trả lời, người trẻ tuổi bên cạnh đã không nhịn được mà nói:" Bệ hạ, không phải như thế đều tại tên Phó Thanh kia, không cho bọn thần đi đánh người Hồ nữa. Làm bọn thần ..."
"Câm mồm!" Trương Tương Như nghiêm khắc mắng người trẻ tuổi nói:" Bệ hạ, nước Đường đang dồn toàn lực cho chính vụ, tiền hành điều chỉnh đối nội, không xuất chiến."
Hai người lên xe đi về Tấn Dương, trên xe Trương Tương Như kể loạt kế hoạch trong thời gian qua.
Trước kia mọi bố trí nước Đường vì chiến tranh lấy chiến dưỡng chiến, nhưng thời thế giờ thay đổi rồi, người Hung Nô hùng mạnh đã bị đánh bại, không có chiến tranh, chế độ quân công không duy trì nữa.
Trương Tương Như đang điều chỉnh sản nghiệp trong nước, ý đồ thay đổi cỗ máy chiến tranh này.
Nước Đường vì thế từ từ chuyển mình, ưu thế của họ rất lớn, đặc sản nhiều, đầu tư vào thương nghiệp, thành trung tâm kinh tế phương bắc.
Nhưng nay Hàm Đan nước Triệu nhờ tìm ra mỏ lớn mà nổi lên, nước Đường mất đi vị trí này, người Đường vì thế khá bất mãn.
Đợi ông ta nói gần hết Lưu Trường mới chỉ người trẻ tuổi khi nãy:" Đó là ai?"
Trương Tương Như kinh hãi:" Quan viên thiên hạ chẳng phải đều do bệ hạ an bài sao? Sao bệ hệ không nhận ra thái quý nước Đường?"
Lưu Trường hơi xấu hổ:" Đương nhiên đều do trẫm an bài, đều có tính toán cẩn thận, cân kỹ càng mời định ra, nhưng vì đường sá xa xôi, trẫm hơi mệt, nên quên."
Trương Tương Như hồ nghi nhìn Lưu Trường, ông ta biết trí nhớ của bệ hạ nhà mình từ nhỏ đã rất tốt: "Hẳn do Trương tướng đề nghị, bệ hạ không xem đã đồng ý đúng không?"
Lưu Trường phất tay:" Chỉ là một phần nhỏ như thế, người này tên gì?"
"Hắn tên Chu Hợp."
"Ồ, còn trẻ như thế đã làm thái úy, năng lực hẳn không tệ."
"Vâng, cha hắn là Bình Nguyên hầu tiền ngự sử đại phu Chu Kiến, không phải người đường, nhưng từ nhỏ sống ở nước Đường, tham gia rất nhiều cuộc chiến. Được Lý thái úy nhìn trúng, thu làm môn hạ dạy bảo, trước sau đảm nhiệm nhiều quân chức ở nước Đường, năm nay mới được thăng lên làm thái úy."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com