Thành Tấn Dương vẫn cao lớn như vậy, nay nó đã là huyện thành kiên cố nhất thiên hạ, sở dĩ như thế hoàn toàn vì nỗ lực của bản thân, không liên quan gì tới việc Trường An phá trường thành. Ít nhất Trương tướng coi là như vậy.
Lần nữa quây về vương thành của mình, Lưu Trường cảm xúc ngổn ngang.
Tấn Dương khác với Trường An, thành Tấn Dương nghiêm túc và trật tự hơn. Đại khái vì chế độ quân công, nơi này giữ phong cách nước Tần, kiến trúc đối xứng, con người nghiêm nghị ít nói cười. Cho dù đám đông trước cổng thành cũng rất trật tự, không ồn ào lộn xộn như ở Trường An, nơi đó chẳng có tí trật tự nào. Đây mới là Đại Hán thực sự, Trường An sắp thành Tống Minh rồi.
Nơi này có cổng thành chuyên môn chuẩn bị cho quân vương, bình thường không cho đi qua, hôm nay mở rộng đón Lưu Trường.
Lưu Trường đứng trên chiến xa nhìn giáp sĩ quỳ nghênh đón ven đường, hiên ngang vào thành.
Vương cung bao năm qua luôn để trống, có điều bên trong rất sạch sẽ, mỗi ngày đều có người chăm sóc. Lưu Trường về tới vương cung, ngồi xuống vương vị, cảm giác không giống trước nữa.
Quần thần tất nhiên là tới bái kiến đông đủ.
Lưu Trường đã thấy được sơ bộ thành quả cải cách, hệ thống đại thần nước Đường vốn rất phức tạp, học tập quy cách triều đình, tam công cửu khanh không thiếu gì cả. Giờ thì học theo bố trí của quận, quan viên rõ ràng ít đi rất nhiều.
Nhìn quan viên phía dưới, Lưu Trường gật gù hài lòng, trên triều cũng chỉ bằng này người thì đỡ rồi.
Trương tướng cười nói:" Bệ hạ, nay quan viên tham gia triều nghị chưa tới mười người, cải cách địa phương đúng là rất có hiệu quả."
"Đúng thế, trẫm bớt được bao nhiêu bổng lộc."
"Dạ??"
“Ừm, không có gì, khanh nói tiếp đi.”
Tất nhiên không có chuyện gì lớn, Lưu Trường không có ở đây, nước Đường vẫn đâu ra đó.
Tấn Dương mặc dù không phồn vinh như Trường An, nhưng có phong vị đặc biệt. Lưu Trường dẫn ba vị phu nhân đi du ngoạn các nơi, lúc dùng thân phận đại vương, thi thoảng dùng thường phục xuất hành, chỉ là vóc dáng y quá cao lớn khiến người ta nhận ra suốt ... Trương Tương Như lấy danh nghĩa tránh ảnh hưởng tới xuân canh, can gián Lưu Trường đừng gia ngoài như thế, đám Tào Xu thì không bị hạn chế gì.
Lưu Trường mặt mày không vui vẻ gì, nhìn hai tay mình:" Lần đầu tiên trẫm mới thấy quá khôi ngô chẳng phải là chuyện tốt ... Đi tới đâu cũng bị người ta nhận ra, muốn thường phục vi hành cũng chẳng được. Ba người các nàng suốt ngày đi chơi, trẫm bị nhốt trong vương cung, thế là sao?"
"Bệ hạ không thích thì chúng ta về Trường An." Lưu Lộc không hề thích nước Đường, nhất là rất coi thường người Trường An, rõ ràng đại vương của các ngươi cũng là người Trường An.
Quan viên nơi này vô lễ, thấy hắn không chào hỏi.
Tới tên đình trưởng cũng dám láo hỗn.
Lữ Lộc rất không thích nơi này, Trường An vẫn tốt hơn.
Lưu Trường lại không muốn về nhanh như thế, lắc đầu:" Nơi này còn bao nhiêu việc chưa làm xong, như điều chỉnh nội bộ của nước Đường, không có trẫm, sao họ làm được. Huống hồ trẫm chưa tới chỗ người Nguyệt thị, còn cả nước Hạ."
"Bệ hạ còn muốn tới cả nước Hạ ạ?"
"Tới đây rồi mà không đi nước Hạ một chuyến, sao mà được."
Lữ Lộc đau đầu:" Bệ hạ, bên đó đang đánh trận, nguy hiểm lắm, huống hồ ở đó toàn người Hồ, nghe nói thường có người chặn đường cướp bóc ..."
"Ngươi yên tâm, trẫm không đi cướp của người ta đâu." Lưu Trường nghe thấy cướp liền sáng mắt, sai Lữ Lộc mau chuẩn bị xe, sẵn sàng tới biên ải:
Tào Xu biết ý định của Lưu Trường, nàng không ngăn cản, là hoàng đế đi tuần thị giang sơn, có gì can ngăn hết, nàng chỉ dặn y cẩn thận trên đường.
"Bệ hạ, dọc đường đừng chửi nhau với bách tính, kịp thời biểu lộ thân phận, càng đừng đánh người. Đi sớm về sớm, chúng ta còn phải mau chóng về Trường An, không thể đi quá lâu.”
Lưu Trường không vui:" Trước kia trẫm ở trên triều, quần thần luôn dùng đủ luận điệu khuyên gián trẫm. Nay trẫm không có mặt, bọn họ mới hiểu trẫm quan trọng thế nào .... Lần này trẫm phải về thật muộn, để họ biết tay, sau này không dám khuyên gián trẫm nữa. Bây giờ quần thần Trường An hẳn đang cãi nhau chí chóe truyện cải cách."
"Trẫm đã nghe thấy thằng nhãi An khóc gào gọi tên trẫm, Loan Bố đau khổ vỗ đùi, hối hận không giữ trẫm ở Trường An."
Trường An, Loan Bố thổi hơi, khẽ nhấp một ngụm trà, vui vẻ nhìn phía trước.
Quần thần đang ở trong Tuyên Thất Điện, trước mặt mọi người đều có hoa quả, ai nấy hòa thuận bàn tán chuyện cải cách.
Đúng thế, không khí rất hài hòa, không hề như vị nào đó nghĩ.
Lưu An ngồi ở thượng vì rất thật thà bổn phận, hắn phát hiện mình chẳng phải làm gì hết, tam công quá chăm chỉ, bọn họ ra mặt một cái, quần thần bị khuất phục hết, nhiều việc được triển khai vô cùng thuận lợi.
Năm xưa Lưu Trường đi Thân Độc, Lưu An cũng từng chấp chính, nhưng vô cùng gian nan.
A phụ để lại đội ngũ quá cường đại, bội kiếm của thái úy chỉ tới đâu, nơi đó không ai ồn ào lớn tiếng, nói chuyện đầu nhỏ nhẹ dễ nghe.
Trương tướng đề xuất chính sách, quần thần đều thấy hợp lý.
Trương Bất Nghi nghiêm mặt chỉ nhìn chằm chằm ngựa sự đại phu, thế là khiến đám quần thần trước đó bất hòa liên thủ với nhau.
Ngự sử đại phu vừa nói suy nghĩ của mình, vừa chịu khó lắng nghe người khác.
Quần thần phát hiện, triều đường không có hoàng đế, sao mà thoải mái thế.
Loan Bố đương nhiên biết nguyên nhân, khi tên hôn quân ở nhà, suốt ngày thúc ép đại thần, bất chấp thực tế. Các đại thần lúc nào cũng căng thẳng, thế là xung đột, cãi vã nhau. Bây giờ chủ sự là Trương tướng, thế là không khí áp lực biến mất, mọi người bàn bạc công việc hòa nhã hơn.
Loan Bố nhấp một ngụm trà, thần sắc hưởng thủ.
Sao hôn quân không đi sớm một chút?
Triều nghị kết thúc, quần thần đã soạn ra ba phương án khả thi, chuẩn bị định ra kết cấu cho thượng thư phủ quan trọng nhất.
Quần thần nối nhau rời Tuyên Thất Điện.
Lưu Hằng được một đám đại thần xúm quanh, cười ha hả rời đi, nhìn thấy một người ở bên cạnh hắn đang nói cười với người khác:" Không ngờ chuyện lại thần lợi như thế ... Có hiền vương trên triều, làm gì cũng thuận lợi."
Lưu Hằng mặt biến sắc, không để ý tới hắn, đi nhanh hơn rời khỏi nơi này.
Kẻ đó tiếp tục nói với xung quanh:" Bệ hạ du hành nước Đường, là may mắn của nước Đường, càng là may mắn của Trường An."
Lần này tới lượt Loan Bố biến sắc, tay theo bản năng đặt lên hông.
Uỵch!
Chỉ nghe thấy tiếng động lớn, người đó ngã xuống đất.
Trương Bất Nghi ném vỏ kiếm trong tay đi, nói với Lư Tha Chi:" Kỷ Tín hầu Trần Dương mạo phạm bệ hạ, giam vào đình úy đợi thẩm vấn."
Tức thì có hai giáp sĩ kéo người đó đi.
Loan Bố thả lỏng tay, thần sắc lần nữa trở lại bình tĩnh, xem ra trước khi bệ hạ trở về, Trường An sẽ chẳng có chuyện gì lớn được.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com