Nước Đường, Nguyệt Thị Đạo.
Đây là thành trì đầu tiên được xây dựng sau khi người Nguyệt Thị chuyển tới nước Đường sinh sống.
Toàn bộ thành trì không khác biệt gì với thành trì Trung Nguyên, thậm chí chẳng thể không thể dùng mắt thường phân biệt người Nguyệt Thị và người Trung Nguyên ở trong thành.
Ngày hôm đó, trời vừa mới sáng, đạo trưởng đương địa vội vàng triệu tập rất nhiều quan viên, thậm chí tới cả đình trưởng địa phương tới bàn việc.
Đạo trưởng ưỡn cái bụng to đi ra viện lạc, nhìn các đình trưởng đông đảo phía trước, mắt bất giác liếc về phía đại hán khôi ngô trong đám đông.
Tên đó là lão binh từ Bắc quân lui về, khi ông ta mới về, đạo trưởng vui lắm, thấy có vốn liếng đối phó với cấp trên nên muốn trọng dụng ông ta, phụ họa cải cách. Ai ngờ tên đó tính khí cực thối, đem hết thói xấu trong quân ngũ về, chẳng có chút kính trọng nào với đạo trưởng, thậm chí làm hư người khác, nếu không phải phía mình chỉ có một tên lão binh này, đạo trưởng đã đuổi ông ta đi.
Đạo trưởng hắng giọng nói:" Thời gian tới các ngươi phải đề cao cảnh giác, đại vương của chúng ta về rồi, rất có khả năng sẽ tới chỗ chúng ta. Các ngươi trở về tiến hành dọn dẹp sạch sẽ dịch trạm ... Còn chuyện mã tặc, không được thảo luận! Nếu làm địa vương không vui ... Ta diệt tộc."
Các đình trưởng không vui, có người trẻ tuổi móc mỉa:" Huyện từ khi nào cũng có thể diệt tộc thế?"
Mọi người cười rộ.
"Đạo trưởng đã nói có thể là có thể, đạo trưởng thuộc lòng luật pháp, sao lại không biết."
Đạo trưởng mặt càng thêm khó coi, nghĩ tới đại vương sẽ gặp đám này nên nén giận:" Các vị, mấy năm qua các người tự ý nhận không ít lợi lộc từ thái phó. Thái phó quan tâm con cháu quê nhà, tài trợ bọn chúng nhập học, khiến đạo của chúng ta tới được tai đại vương. Nếu làm hỏng thanh danh nơi này, chọc giận đại vương, mặt mũi thái phó cũng khó coi."
"Còn về đám mã tặc các ngươi hay nói, lúc này lờ đi, đợi đại vương đi rồi, chúng ta sẽ bắt."
Vừa nói đạo trưởng vừa nhìn lão binh kia, lão binh không nói gì hết.
"Nhớ đấy, đại vương của chúng ta nay là bệ hạ, nhưng gọi đại vương sẽ càng thân thiết hơn, đại vương cũng thích xứng hô như thế ..."
Khi đạo trưởng đang ba hoa không dứt thì có đình trưởng tới gần lão binh.
"Triệu đại ca, rốt cuộc có nên nhắc tới với đại vương chuyện này không?"
"Vị đạo trưởng này chẳng chịu làm chính sự, chỉ biết vỗ béo ... Nếu không phải đại vương tới, ông ta có khách khí với chúng ta như vậy không? Bình thường muốn gặp một lần còn khó ... Không bằng đợi đại vương tới, chúng ta liên danh dâng thư cho xéo luôn. Coi như làm việc tốt cho bách tính."
Đạo trưởng căn dặn xong, mọi người ai về nhà nấy.
Đình trưởng già Triệu Đức triệu tập đình tốt của mình, tổng cộc sáu người, cưỡi ngựa tuần thị khu vực quản hạt của mình.
Khi bọn họ đi qua một thôn trang, nhìn thấy mấy thớt bị buộc vào cây.
Triệu Đức nhảy xuống ngựa đi tới quan sát số tuấn mã được buộc liền vào nhau này. Đám đình tốt không kìm được than:" Đều là chiến mã thượng hạng."
Thế nhưng Triệu Đức thì nhíu mày, ông ta cúi xuống nhìn rất kỹ móng sắt của chiến mã, gọi lý trưởng ở đây tới.
"Nơi này có người ngoài tới à?"
"Vâng, có vài người Hà Nội đi qua, người đứng đầu khẩu âm nước Đường, thân phận đã tra rõ, không có vấn đề gì nên để họ ở lại."
Triệu Đức ra hiệu cho đình tốt lấy nỏ trên ngựa ra.
Đám đình tốt ý thức được vấn đề nghiêm trọng, một người lập tức cưới ngựa rời đi, hiển nhiên là đi báo tin.
Lý chính có hơi sợ hãi:" Đình trưởng, có vấn đề gì sao?"
"Không phải, chỉ là đạo trưởng dặn, phải nghiêm tra người qua lại, chớ sợ, dẫn ta đi gặp những người đó."
Lý chính thở phào, vội dẫn đỉnh trưởng tới căn nhà có khách.
Trong nhà có ba người, người đứng đầu vóc dáng cực kỳ khoa trương, một mình chiếm chỗ ba người, đang ăn thịt nhồm nhoàm. Hai người còn lại, một chừng ba mươi đen đùa khôi ngô, còn lại mặt trắng không râu, giống loại xảo trá âm hiểm.
Triệu Đức cười híp mắt:" Bái kiến ba vị quý nhân, tại hạ là đình trưởng ở đây, nghe nói có quý nhân tới, nên đến đón tiếp."
Người cầm đầu cười ha hả:" Đón cái gì, tới kiểm tra chứ gì?"
"Đúng là có vài câu muốn hỏi, không biết các vị từ đâu tới?"
"Hà Nội."
"Muốn đi đâu?"
"Nước Hạ."
"Có thể xem chứng minh không?"
Ba người kia rất phối hợp, Triệu Đức xem xong chứng minh thân phận của họ, dùng tay chà nhẹ rồi trả lại:" Nói vậy mấy thớt ngựa ngoài kia là của các vị?"
"Đúng, sao thế?"
"Một con quỵ xuống, tựa hồ xảy ra vấn đề, tại hạ nhìn thấy nên mới vào quấy nhiễu."
"Cái gì?" Ba người kinh ngạc, vội vàng chạy ra ngoài:
"Giơ tay lên!"
Bọn họ vừa chạy ra thì thấy một đội sĩ tốt chỉnh tề, ai nấy cầm nỏ, chĩa vào họ. Ba người đều không mặc giáp, biến sắc giơ tay.
Lưu Trường nuốt nốt miếng thịt vừa ăn, kinh sợ nhìn đám sĩ tốt, khoảng cách gần thế này, trừ khi đem Lữ Lộc ra chắn, nếu không sẽ bị bắn chết.
Lữ Lộc vội hỏi:" Các ngươi có ý gì, thân là quan lại sao chặn giết người đi đường?"
"Ha ha ha, đừng tưởng ta không biết các ngươi là ai!" Triệu Đức mặt đầy phẫn nộ:" Cả ba ngươi không ai khẩu âm Hà Nội, vì sao có tuấn mã nước Đường? Móng sắt có ký hiệu của mã trường. Chứng minh làm lâm thời, tưởng ta không nhìn ra à? Các ngươi là mã tặc."
Lữ Lộc định giải thích, Triệu Đức cắt ngang:" Đừng tưởng hối lộ quan viên trong huyện là có thể nghênh ngang đi trên đường, đã rơi vào tay ta thì đừng mong đám người kia cứu các ngươi."
"Nghê Hộ Thuật, đi tìm đô bưu, bảo với hắn, ta muốn cáo trạng quan viên trạng quan viên trong huyện."
Lưu Trường nghe tới đó ngửa đầu lên cười:" Ta muốn xem xem tên nào dám xử lý quan viên trong huyện."
"A, dám ngông nghênh à?"
Nghê Hộ Thuật đá vào chân Lưu Trường, Lưu Trường không nhúc nhích, Lữ Lộc sững sờ định mắng, Lưu Trường trừng mắt ngăn cản.
Triệu Đức cau mày:" Không được ẩu đã, nếu chúng bị thương sẽ nói ngươi tra tấn bức cung, bắt lấy!"
Rất nhanh Lưu Trường bị cho vào xe tù, đi về phía huyện thành.
"Bệ hạ, đừng chơi đùa nữa, nếu chết ở đây thì ..."
"Sợ cái gì, tên quan kia không ra gì, chẳng biết xoát người, ta muốn thoát thì thoát lúc nào chẳng được.
Lữ Lộc mừng rỡ, rồi rên:" Nhưng thần thì không ..."
Lưu Trường nói to:" Không sao, đợi ta trốn về rừng gọi huynh đệ tới báo thù cho ngươi."
Lữ Lộc khóc không ra nước mắt, phải làm sao bây giờ?
Triệu Đức áp giải đám Lưu Trường về đình dịch ở ngoài thành, có nơi chuyên môn giam giữ tội phạm. Bọn họ được chia ra ba nơi khác nhau.
Thấy mã tặc rốt cuộc cũng sa lưới, Triệu Đức thở phào, nhìn tên tráng hán mà than:" Cao lớn thế này làm gì chẳng được, sao đi làm tặc."
Lưu Trường có vẻ động lòng:" Thân bất do kỷ."
Triệu Đức lắc đầu tiếc nuối, không nói gì thêm.