Ngày hôm sau một đoàn người nhanh chóng xuất hiện ở phụ cận đình dịch, Lưu Trường nghe thấy một âm thanh rất chói tai.
Đạo trưởng gần như từ trên xe ngựa lăn xuống, sắc mặt ông ta khó coi tới cực điểm, nghiến chặt răng quát tháo gì đó rồi xông vào nhà, nhưng bị hai sĩ tốt chặn lại.
"Triệu Đức! Triệu Đức! Xéo ra đây!"
Đạo trưởng lớn tiếng chửi bới, Triệu Đức thong thả đi ra.
"Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Hả? Đại vương sắp tới rồi, ngươi biết không? Xa giá cách đây không xa, chỉ còn một ngày nữa thôi, ngươi còn bắt thứ đó đổ cho ta à? Ta dính dáng tới chúng từ bao giờ? "
Đạo trưởng tức tới tím mặt, hạ lệnh:" Giao tặc nhân cho ta, ngươi bắt tặc nhân có công, ta sẽ không cướp của ngươi."
Triệu Đức cười lạnh:" Đại vương sắp tới à? Vậy không phải tốt sao? Ngài có dính líu tới chúng hay không, tra là biết, ngài sợ cái gì?"
Đạo trưởng không ngừng đổ mồ hôi, ông ta quay đầu nhìn đám gia đinh.
Triệu Đức từ từ rút kiếm.
"Ngươi biết ta là ai không, ta họ Đồ, tộc nhân của thái phó, tính theo bối phận, ta là bá phụ của thái phó đương triều! A phụ hắn là đường đệ của ta."
"Ngươi dám trêu chọc ta, ngươi chê tộc nhân của ngươi quá nhiều à, giao người ra đây, nếu không ..."
Hai người giằng co, Triệu Đức không sợ trì hoãn thêm thời gian, nắm chắc đao trong tay không lui. Đạo trưởng thì nóng ruột sốt gan, nhưng chẳng dám ngang nhiên giết người, phất tay dẫn người về.
Trên đường về, đạo trưởng sắc mặt âm trầm:" Mau đi liên lạc với đám mã tặc đáng chết kia! Đô bưu tới là ngày chết của chúng ta ... Bảo đám mã tặc đi giết chết đám Triệu Đức, đây là cách duy nhất. Tới khi đó ta sẽ dâng thư cho thái phó xin che chở ... Thứ khốn kiếp, ta phải giết hắn từ sớm mới đúng, không ngờ giữ lại thành đại họa. Bệ hạ sắp tới rồi, không để chúng gặp được bệ hạ, giết không sót kẻ nào."
" Nói với đám mã tặc, đừng cho rằng bản thân sẽ chạy được, nếu ta bị vạch trần, bệ hạ sẽ dùng binh lực toàn quốc truy sát bọn chúng. Chỉ có xử lý những kẻ này, không cho chúng thấy đô bưu và đại vương mới thành công!"
Trời vừa mới tối, Lưu Trường ngẩng đầu lên.
"Nghe giọng điệu tên đạo trưởng kia thì sợ là hắn thực sự có dính líu với tặc khấu. Nếu như thế tối nay chúng sẽ phái người tới diệt khẩu, không biết đám đình tốt có trụ được không?"
Lữ Lộc nói to:" Bệ hạ đã biết chân tướng, không bằng chứng minh thân phận, đừng để đình tốt bị hại."
Lưu Trường nheo mắt, mãi không nói gì.
Trời đã khuya, xung quanh đình dịch im phăng phắc.
Trong bụi cỏ đằng xa có tiếng động nhẹ.
Triệu Đức nằm sấp trên mặt đất, trong lòng ôm nỏ, cảnh giác nhìn phía xa.
Đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng tù phạm, Triệu Đức thất kinh, đang định quay đầu thì phía xa vang lên tiếng vó ngựa.
Âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều.
Triệu Đức mới đầu còn lo lắng, nghe một lúc không nhịn được cười to.
Một đoàn kỵ sĩ tay giơ đuốc xuất hiện trên đường xa xa, mà trong bãi cỏ, tiếng động cũng liên tục phát ra. Triệu Đức đứng dậy:" Các huynh đệ, đô bưu tới rồi, theo ta giết giặc."
Mọi người tức thì hô vang xông tới, kỵ sĩ do đô bưu mang đến cũng ra nhập chiến trường.
Rất nhanh đô bưu xuất hiện trước mặt Triệu Đức toàn thân toàn máu, đô bưu là người rất nghiêm túc, hỏi:" Ngươi muốn dâng tấu tố cáo tám quan viên trong đó có cả đạo trưởng. Có đúng không?"
Triệu Đức chỉ đám tù binh:" Ngài cũng thấy rồi đấy, đám đạo tặc này là chứng cứ tốt nhất. Chỉ cần ngài thẩm vấn là biết rồi."
"Có điều ta kiến nghị ngài tốt nhất nên phái người truy đuổi ngay, nếu không ta sợ đám đạo trưởng sẽ chạy mất."
Đô bưu ra lệnh đưa số tù binh đi, lại cảnh cáo:" Bây giờ ngươi tố cáo huyện lệnh tư thông với tặc khấu, đây là tội danh nghiêm trọng. Ngươi biết luật phản tọa, thân là đình trưởng, tội tăng một bậc."
"Đương nhiên hạ quan biết."
"Vậy thì tốt, đại vương sắp tới rồi. Ài, xảy ra chuyện thế này, ta mất hết mặt mũi trước đại vương ..."
"Ngươi yên tâm, tên đô bưu ngươi xem như không tệ."
Đằng xa truyền tới giọng một người, đô bưu ngẩng đầu lên nhìn ba người đứng đó, hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
"Tù phạm chạy rồi!"
Tức thì có đình tốt nhắm nỏ vào ba người, đô bưu cố áp sợ hãi cực lớn trong lòng, kiệt lực rống lên:" Các ngươi muốn làm gì, thu lại."
Nói rồi hướng về phía đám Lưu Trường lóng ngóng hành lễ.
Thấy đô bưu mặt trắng bệch, hai chân run run, Triệu Đức cũng kinh ngạc, ông ta hiểu ra điều gì, ném vội vũ khí đi, quỳ rạp xuống:" Bái kiến đại vương."
Nghe thấy câu này, đình tốt xung quanh há hốc mồm, nhất là cái tên đá Lưu Trường, lúc này toàn thân đã hóa đá.
Lưu Trường cực kỳ đắc ý, bất kể đô bưu hay là đình trưởng đều khiến y vui mừng, quả nhiên sĩ tốt từ nam bắc quân thoái ngũ có khác:" Đứng dậy cả đi."
"Triệu đình trưởng phải không, nhãn lực khá đấy, quả nhân vừa lấy được ngựa từ quan mã trường liền bị ngươi bắt ngay."
Đầu óc Triệu Đức lúc này trống rỗng, mình bắt hoàng đế, thậm chí còn nhốt vào xe tù suốt một ngày, ông ta đã nhìn thấy chín tộc đang vẫy tay với mình rồi.
"Thần ... Thần ... Thực sự không biết ... Đại vương ..."
Lưu Trường đỡ ông ta lên:" Chớ xem thường quả nhân, quả nhân biết tình huống nơi này, biết có quan lại làm việc ác, nên mới cải trang tới đây, để bị giam là quả nhân cố tình, nếu không các ngươi nghĩ bắt được quả nhân à? Còn về phần tặc khấu, chúng đã tới thì đừng mong có kẻ nào chạy mất."
"Vì mau chóng diệt trừ gian tặc, trẫm nguyện chịu ủy khuất. Một chút khổ cực có là gì?"
Mặc dù Lưu Trường nói đường đường đại nghĩa, hai người kia vẫn im re.
Lưu Trường đợi tới tức giận rồi, Lữ Lộc đành đứng ra hô:" Bệ hạ thánh minh."
Hắn hô xong thấy đô bưu và đình trưởng vẫn đờ đẫn, không nói gì cả, trong lòng thầm nhủ, bảo sao tới giờ các ngươi vẫn là tiểu lại.
May mà hôn quân không so đó với họ, đi đầu tới phương hướng huyện nha.
Chưa tới nơi thì ở cửa đã có tiếng chửi bới.
"Buông ta ra, các ngươi đang mưu phản! Mưu phản đấy ... Ta là chí thân của thái phó, các ngươi dám vô lễ với ta à?"
Vị đạo trưởng tròn trùng trục bị mấy giáp sĩ trói chặt, dọc đường phải đẩy tới mặt Lưu Trường, mặt ông ta trắng bệch, nhưng ỷ vào quân bài tẩy cuối cùng, không ngừng dùng thanh danh thái phó đe dọa người khác.
"Ta không chết được đâu, không chết được đâu! Các ngươi chết chắc rồi!”
Ông ta liên tục chửi bới những lời ác độc nhất, tới khi nhìn thấy một tráng hán cao lớn, tức thì không nói ra lời nữa, âm thanh nhỏ đi nhanh chóng.
Nếu không có giáp sĩ đỡ thì đã ngã ra đất rồi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com