Độ nhận diện của Lưu Trường rất cao, vóc dáng của y rất đặc trưng, thêm vào người xung quanh cung kính như thế, nghĩ một chút là biết ai ngay.
Đạo trưởng nhận ra một cái kinh hoàng gào khóc, cả người nhũn ra, phải để giáp sĩ kéo.
"Đại vương tha mạng! Tha mạng! Thần biết sai rồi."
Lưu Trường cười lạnh:" Vừa rồi ngươi nói mình không chết được cơ mà, còn nói muốn báo thù mà!"
"Thần không dám, xin đại vương tha mạng."
Lưu Trường nhìn đô bưu:" Người này giao cho ngươi thẩm tra, lấy được chứng cứ thì cứ làm theo cách các ngươi. À, nếu thái phó mà liên quan tới chuyện này thì bắt luôn."
"Vâng!"
Triệu Đức là đình trưởng đương địa, nắm rất rõ tình hình, có ông ta phối hợp, đô bưu manh chóng bắt giữ quan viên liên quan. Còn tên đạo trưởng kia vì sợ hãi đã khai hết rồi. Bách tính tầng thấp tất nhiên chẳng biết gì, đạo trưởng bị bắt không liên quan hay ảnh hưởng gì tới họ.
Lưu Trường xem chuyện tìm hiểu được thời gian qua càng thêm phẫn nộ, trước khi lão đạo trưởng béo đó tới, Nguyệt Thị Đạo nhờ vào đất đai cực kỳ màu mỡ đang phát triển cao tốc. Nhưng thứ gian tặc này tới, dùng quyền thế chiếm đoạt vô số đất đai, tới mức làm sự phát triển của Nguyệt Thị Đạo chững lại.
"Kẻ này phải diệt tộc."
"Hắn đã ở đây gây hai năm mà các ngươi không biết gì à?"
Đô bưu biến sắc giải thích:" Thần vừa thượng nhiệm chưa tới nửa năm, tiền nhiệm vì làm việc không tốt nên bị bãi miễn .. Thần ...
Lưu Trường hùng hổ quát:" Ngươi đi tra ngay cho ta, có kẻ nào bắt kẻ đấy. Ta ở đấy, kẻ nào dám ngăn cản thì gọi ta."
Đô bưu nhận lệnh vội vàng rời đi.
Lưu Trường nhìn sang Triệu Đức, gật gù:" Không tệ, coi như chính trực, thăng lên huyện úy ... Thưởng trăm vàng."
"Đa tạ bệ hạ."
"Sĩ tốt theo ngươi cũng khá lắm, có thưởng."
Mọi người hoan hỉ bái tạ, Lưu Trường phất tay cho họ đi. Lữ Lộc thở dài:" Bệ hạ, lần sau không nên mạo hiểm như thế nữa."
"Không phải trẫm bị bắt mà là tuần thị phối hợp với quan viên chỉnh đốn địa phương."
Lữ Lộc lắc đầu, trong lòng biết khuyên không nổi bệ hạ, hắn cũng không nhàn rỗi, sau khi rời huyện nha liền đi tìm Triệu Đức, để ông ta tiến cử vài người quen thuộc nước Hạ.
Xa giá của hoàng đế không lâu sau tới nơi này, bách tính phấn khởi đi đón, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Còn Lưu Trường đã tới nước Hạ rồi.
Nguyện Thị Đạo là con đường quan trọng tới nước Hạ, vượt Trường Thành một cái phóng mắt tới chỉ thấy thảo nguyên mênh mông, không thấy bóng người, chẳng thấy đường sá.
Khí hậu nơi này lạnh hơn nước Đường nhiều, chẳng hề có sự êm đềm của mùa xuân, nhất là tới đêm, gió lạnh thấu xương làm người ta lạnh từ trong ra ngoài, thấy máu tươi như cũng đóng băng.
Đêm khuya, hơn mười cỗ xe vây thành tường, rất nhiều người Hồ ngồi quanh đống lửa ăn thịt.
Đám người này đều là nam đinh, thông thấy người già yếu, tướng mạo hung ác, tất cả đều vũ trang, về cơ bản đây là tặc khấu.
Vấn đề tặc khấu ở nước Họa vô cùng nghiêm trọng, chẳng phải tất cả bộ tộc đều chấp nhận quy thuận, nhiều bộ tộc bị đánh bại, sau khi đào vong, liền hình thành đủ các loại tặc khấu. Bọn chúng thường cướp bóc thương cổ qua lại, đánh bộ lạc nhỏ không đủ trai tráng, thậm chí nhiều lần tấn công thành trì. Đương nhiên sau khi Phó Thanh nắm quyền, hoàn cảnh sinh tồn của chúng ngày càng ác liệt.
"Chúng ta sáu ngày rồi chưa hành động." Tên đầu lĩnh xé thịt ăn:" Thứ cướp được lần trước đã hết, chỉ còn lại số xe này đốt được vài ngày, tiếp đó phải làm sao?"
"Thời gian qua không có thương cổ tới, hay là chúng ta lên phương bắc quy thuận bộ tộc lớn." Có tên rụt rè kiến nghị:
"Các ngươi vẫn muốn chiến đấu với nước Hạ à? Bọn chúng người người mặc giáp, tên không xuyên qua được, cả ngựa của bọn họ chúng có giáp, trường đao của bọn chúng có thể chém ngã cả người lẫn ngựa của chúng ta ... Còn đánh cái rắm."
Tên thủ lĩnh rõ ràng đã mắc chứng sợ hãi với kỵ binh nước Hạ.
"Vậy thủ lĩnh thấy phải làm sao?"
"Ta có ý hay, ta chuẩn bị ..."
Viu !
Đằng xa truyền tới tiếng gió rít, thủ lĩnh bị bắn xuyên họng, ngã thẳng vào đống lửa, không kịp nói nốt kế hoạch của mình.
Đám người cả kinh, nhảy dựng dậy, bên ngoài truyền tới tiếng chém giết, một đám người xông vào, tay cầm trường đao, chém một phát là ngã cả mảng, đám tặc khấu không kháng cự được, kẻ nào muốn lên ngựa bỏ trốn bị bắn chết ngay.
Rất nhanh tặc khấu bị khống chế, kẻ chết, kẻ bị bắt.
Tới giờ bọn chúng không biết mình bị ai tập kích, chỉ thấy tên thủ lĩnh bên kia đứng bên đống lửa, cười dữ tợn.
"Đem tiền tài giao cho ta, ta biết các ngươi cướp xong sẽ kiếm chỗ đem tiền tài chôn, muốn sống thì giao ra, nếu không ta thiêu cháy hết.
Đồng nghiệp à? Tù binh biến sắc.
Ngươi đánh nhau giỏi thế sao không đi cướp thành trì nước Hạ, cướp người cùng nghề giỏi lắm à?
Lưu Trường thấy không ai trả lời tóm lấy một tên định ném vào đống lửa, người đó sợ hãi la hét:" Ta không biết, tên bên phải là đệ đệ của thủ lĩnh, hắn thế nào cũng biết!"
Tên đệ đệ nói vội:" Tráng sĩ, nói chuyện tử tế, ngài cần tiền tài cứ nói là được, ta dẫn ngài đi ... Nhưng ngài phải thả bọn ta."
"Thế này đi, sau khi lấy được tiền, ngươi dẫn đường cho ta, giúp ta tìm thêm nhiều tặc khấu, nếu ta cướp được của bọn chúng sẽ thưởng cho ngươi, thế nào?"
"Bệ ngài phải thề không giết ta."
Lưu Trường giơ tay lên trời:" Lưu Như Ý ta thề không biết các ngươi, nếu không là loại chó má."
Đám tặc khấu không còn cách nào khác đành trở thành tay sai cho tên tặc khấu to lớn đó, chỉ mong tên Lưu Như Ý này còn danh dự biết giữ lời.
"Thần bái kiến bệ hạ!" Phó Thanh khom người hành lễ, quần thần vội làm theo.
Lưu Trường cưỡi tuấn mã đi đầu, nhìn đám đại thần hành lễ trước mắt, lòng đầy khinh bỉ.
"Phó Thanh, trẫm sai ngươi quản lý nước Hạ ngươi làm ăn thế à? Dọc đường không ngờ gặp phải nhiều tặc khấu như thế, kẻ nào kẻ nấy đều muốn cướp đội xe của trẫm, hung ác vô vùng. Ngày nào cũng có tặc khấu tới cướp làm bọn ta ngày đêm bất an, ngay cả ngủ cũng phải mở một mắt đề phòng ... Đó là lỗi của ngươi."
Phó Thanh nhìn phía sau Lưu Trường, đạo tặc đông đúc bị trói lại thêm thành hàng dài, còn xe chứ tang vật nhìn không thấy điểm hết.
Nước Hạ thực sự có nhiều tặc khấu thế à?
Hắn vội thỉnh tội:" Thần làm việc không thỏa đáng, xin bệ hạ trị tội."
Lưu Trường hừ một tiếng:" Phái người tiếp nhận đạo tặc, trên xe là tang vật, mang đi thống kê."
Tuy không biết vì sao đạo tặc mang cả tang vật đi cướp, Phó Thanh vẫn sai quan lại đi kiểm kê.
Công Dương Thọ tay cầm roi dài, vừa đánh vừa mắng:" Một đám mù mắt, dám cướp cả bệ hạ, còn là lần đầu bệ hạ tới nước Hạ, cố tình làm quan viên nước Hạ mất mặt à? Kéo đi xây thành."
Đám đạo tặc ăn roi cũng rất ủy khuất kêu to:" Bọn chúng tới cướp bọn ta, bọn ta có cướp của chúng đâu."
Hiển nhiên chẳng ai nghe bọn chúng giải thích.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com