Lưu Trường đột nhiên xuất hiện ở nơi này cũng là muốn tra tình hình tham ô xây dựng thành, xưa nay công trình luôn là cơ hội tốt của đám gian tặc, phải nghiêm tra mới được. Lữ Lộc dẫn hai kỵ sĩ trực tiếp đi tìm quan viên đương địa xác thực tình hình, không cho họ thời gian chuẩn bị.
Phó Thanh đứng bên cạnh Lưu Trường, trông có vẻ chẳng hề sốt ruột, cực kỳ có lòng tin vào bản thân.
"Thanh, tòa thành này dự kiện bao lâu mới xây xong?"
"Đại khái cần hai năm rưỡi."
"Lâu thế à? Cho ngươi một năm, không làm xong trừ bỏ tước vị của ngươi."
Phó Thanh môi run run:" Bệ hạ, không thể chỉ theo đuổi tốc độ, nếu bỏ qua chất lượng thì xây lên cũng ý nghĩa gì nữa?"
"Ai bảo bỏ qua chất lượng?" Lưu Trường không vui:" Trong một năm phải làm xong, chất lượng còn phải vô cùng cao."
"Thần không làm được ạ."
"Không làm được? Có thế mà cũng không làm được, không phải ai cũng nói ngươi là hiền tướng sao? Sao ngay yêu cầu đơn giản thế mà cũng không làm nổi? Yên tâm, trẫm sẽ nghĩ cách để ngươi làm được, thượng phương có vật liệu xây dựng mới, trẫm đã hạ lệnh mang tới, không bao lâu sẽ đến."
"Đa tạ bệ hạ." Phó Thanh Rất vui:
Lưu Trường quay sang nhìn quan viên xung quanh, toàn là người quen, Công Dương Thọ, Vương Cao gì đó, gần như đều là người đắc tội với y:" A Trâu Dương, còn viết văn không?"
Một quan viên mắt to mày rậm ồm ồm đáp:" Thi thoảng vẫn viết, nhưng không nhiều như xưa nữa."
"Văn chương của ngươi rất hay chỉ là dối trá bịp bợm, không đủ chân thật. Nơi này là tái ngoại, viết nhiều văn chương liên quan tới tái ngoại vào, sẽ có lợi cho ngươi đấy."
Nhìn như vẻ Lưu Trường đang chỉ điểm đối phương, kỳ thực biểu thị bất mãn, Trâu Dương tới đây làm quan viên vì ông ta viết văn mỉa mai hoàng đế.
Được Phó Thanh dẫn đường, Lưu Trường tới một doanh trướng.
Thành trì hiện chưa thể ở, các quan viên ngồi hai bên Lưu Trường nghe chiếu lệnh của hoàng đế.
"Vốn trẫm định thưởng cho các ngươi, nhưng dọc đường gặp quá nhiều tặc khấu làm trẫm rất thất vọng, công tội bù trừ, khỏi phải thưởng."
"Đa tạ bệ hạ."
"Đừng nói lời thừa thãi, mau chóng giải quyết đạo tặc, đảm bảo đường sá thông suốt. Nhiều đạo tặc như thế là do các ngươi dung túng, hay là các ngươi không coi đó là quân công?"
"Thần sẽ sai người đi diệt tặc khấu, không bỏ qua kẻ nào."
"Được, tạm gọi quan viên các nơi của nước Hạ tới đây, trẫm muốn gặp họ, sau đó tới các bộ tộc xem sao."
Lưu Trường đi đường cũng hơi mệt rồi, căn dặn xong thì đuổi hết đi, ở lại doanh trướng nghỉ ngơi.
Lữ Lộc tra suốt một ngày cũng không thấy bất kỳ hành vi tham ô nào, khi Lữ Lộc tới báo cáo với Lưu Trường còn khen ngợi Phó Thanh không ngót, nói người ngày có tài.
Lưu Trường khẽ lắc đầu:" Vấn đề ở nước Hạ không phải ở quan lại, Phó Thanh xây thành trì, khai thác đất canh, mở mục trưởng, làm đường sá đều tốt, nhưng nếu không thể làm lòng người quy thuận thì nói khó nghe một chút là khác nào nuôi địch."
Lữ Lộc thở dài:" Bệ hạ nói đúng ạ, đám Phó Thanh cũng đang vì chuyện này mà bận rộn, nghĩ cách nâng cao sự thừa nhận của họ, tích cực cổ vũ thông hôn .. Bệ hạ muốn gặp quan viên các nơi là muốn bẻ xương cho họ ạ?"
Ai ai cũng biết thủ đoạn ngoại giao đặc thù của bệ hạ, thông qua bẻ xương dê để chấn nhiếp sứ giả.
Lưu Trường nghiêm mặt:" Không thể gặp chuyện gì cũng có thể đi bẻ xương. Năm xưa trẫm có thể dẫn người Nguyệt Thị quy thuận nước Đường, thảo phạt Hung Nô, nay cũng có thể khiến nước Hạ quy thuận."
"Không ai hiểu cách chung sống với người Hồ hơn trẫm."
Lữ Lộc gật gù:" Đúng ạ, bệ hạ xưa nay không hòa hợp với hiền nhân quân tử, ngược lại với đạo tặc man di thì trò chuyện vui vẻ ... Hận gặp nhau quá muộn."
Lưu Trương nheo mắt:" Lộc, sao trẫm có cảm giác ngươi muốn ở lại nước Hạ làm quan thế?"
Không lâu sau quan viên các nơi ra sức chạy về phía tân thành, bọn họ biết hoàng đế tới, lòng vô cùng kích động, kỵ sĩ tới nơi này càng nhiều. Phó Thanh cũng triệu tập giáp sĩ bảo vệ bệ hạ.
Quan viên bất an lắm, đám thủ lĩnh người Hồ này quy thuận Đại Hán chưa lâu, không biết lễ nghi Đại Hán, nếu đắc tội với hoàng đế thì phải làm sao?
Vương Cao có vẻ là người lo lắng chuyện này nhất.
"Bệ hạ xưa nay là người hẹp hòi, không chịu được người khác đắc tội với mình, nếu có người Hồ nào đó đắc tội, bệ hạ thể nào cũng xé xác hắn. Chúng ta tốn bao công sức mới thu phục được, nếu làm người Hồ bất mãn, rất có khả năng xảy ra phản loạn ... Tốt nhất đừng để họ tiếp xúc với bệ hạ."
Công Dương Thọ chẳng bận tâm:" Ta lại thấy không giết vài tên bọn chúng không biết sợ, không cần lo."
Phó Thanh rất bình tĩnh:" Chúng ta cùng nhau giám sát bệ hạ, nếu có kẻ nào mạo phạm, chúng ta ngăn hắn trước. Nếu bệ hạ đánh họ, chúng ta phải khuyên gián."
Yến hội rốt cuộc cũng diễn ra trong sự bất an cao độ của đám quan viên.
Lưu Trường cao lớn ngồi ở thượng vị, đám người Hồ đi vào cung kính hành lễ, mặt mày thành kính sùng bái.
" Bệ hạ thần vũ, mỗi lần bọn thần xuất chinh đều dùng bò dê cúng tế người, hi vọng người phù hộ! Đại lực thần vĩ đại."
"Hả?" Đám Vương Cao sửng sốt, cái quái gì vậy?
Lại có thủ lĩnh người Hồ kích động nói:" Bệ hạ còn nhớ thần không, năm xưa bệ hạ cưỡi chiến mã màu trắng, truy sát Xanh Lê Cô Đồ, thần ở trong quân của hắn, thần uy của bệ hạ giờ còn cường thịnh hơn xưa."
"Đại lực thần!"
Đám Phó Thanh hoang mang, bọn họ tất nhiên không biết Lưu Trường năm xưa trên thảo nguyên có uy danh thế nào. Những người Hồ này sở dĩ vội vàng tới đây không phải vì kính trọng hoàng đế, mà là mang theo tâm thái hành hương diện thánh.
Bọn họ thờ cúng Lưu Trường mười mấy năm rồi.
Nghe những lời sùng bái của những người này, Lưu Trường cười to, giọng vang vọng cả doanh trướng:" Trẫm biết các ngươi dùng cừu dê tế tự trẫm, cho nên mới không cưỡi bạch mã đi diệt bộ lạc của các ngươi."
"Hôm nay chúng ta ở đây cùng hưởng thụ bò dê, sau này các ngươi là con dân trẫm che chở."
"Trẫm đã để nhi tử thứ tư thành vương của các ngươi, có trẫm che trở, các ngươi đánh đâu thắng đó, không sợ ngoại địch."
Đám thủ lĩnh lớn tiếng hò reo, rất nhanh các loại thịt được đưa lên.
Lưu Trường và đám thủ lĩnh nói chuyện càng lúc vàng vui vẻ,
Không khí vô cùng sôi động, người Hồ tự phát biểu diễn cho Lưu Trường xem, Lưu Trường cũng không ngồi yên, đọ sức với mấy dũng sĩ có tiếng của người Hồ, đám dũng sĩ đó bị Lưu Trường ném như con. Chẳng ai kinh ngạc, Đại Lực Thần mà, ném mấy dũng sĩ đã là gì, người bị đánh bại dù toàn thân ê ẩm cũng không giận hay hổ thẹn mà cười vui vẻ, ai được bệ hạ ném một cái đều tỏ ra vinh dự.
Đám Vương Cao trố mắt nhìn, tình hình này nằm ngoài dự liệu của bọn họ, suốt cả yến tiệc, bọn họ ngồi đó ngây ra như người ngoài nhìn bệ hạ nhà mình cùng đám người Hồ thân thiết choàng vai bá cổ uống rượu nhảy múa hò hát như người nhà ...
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com