Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1043 - Chương 1044: Tướng Quân Chịu Không Già.

Chương 1044: Tướng quân chịu không già.

"Ài, sớm biết như thế ngay từ đầu nên tạo thế cho bệ hạ, tế tự cho bệ hạ ở khắp nơi, cần gì phải phiền thế? Làm nắm xương già của lão phu suốt ngày phải thúc ngựa rong ruổi các nơi."

Công Dương Thọ không vui lắm.

Lúc này họ đang đứng xa xa nhìn bệ hạ cưỡi tuấn mã màu trắng, nghênh ngang đi vào đại doanh của bộ tộc người Hồ. Tức thì người Hồ sôi trào, nam nữ già trẻ đều ra hành lễ bái kiến, họ tụ tập lại vây quanh bệ hạ ngày càng đông, ngó lơ đám quan viên đi.

Công Dương Thọ thậm chí hơn ghen tị.

Ông ta tới nước Hạ một thời gian, dựa vào kiếm pháp của mình, khuất phục không ít thủ lĩnh người Hồ, bọn họ rất tôn kính ông ta. Kết quả bệ hạ tới một cái, ông ta chẳng còn là cái gì nữa.

Vương Cao thì vuốt râu:" Đây là tài đức của bệ hạ, bệ hạ chỉ cần đi một chuyến ở nước Hạ, giải quyết cho chúng ta không ít vấn đề."

Phó Thanh trầm mặc không nói.

Lữ Lộc bĩu môi:" Bệ hạ rất giỏi ở chung cùng người Hồ, người càng hung tàn càng vô lễ càng thân với bệ hạ ... Ngược lại quân tử chân thành không ở chung với bệ hạ được."

"À, vậy Lữ công nhất định ở chung với bệ hạ cực tốt nhỉ?" Trâu Dương đột nhiên nói:

"Hả?" Lữ Lộc ngớ ra rồi nhìn chằm chằm vào Trâu Dương:" Ông có ý gì?"

"Không có ý gì, chẳng qua chướng mắt với kẻ chê bai bệ hạ thôi." Trâu Dương đủng đỉnh nói:

Trước kia chính Lữ Lộc xem báo thấy bài viết mỉa mai Lưu Trường liền báo cho y, kết quả Trâu Dương ở đây, đương nhiên Lữ Lộc thành kẻ thù số một.

Lưu Trường đã tới mấy bộ tộc rồi, thậm chí còn xem bọn họ tế tự cho mình ... Y thấy thú vị lắm. Còn chủ trì cả mấy nghi thức ban phúc, đó là dùng roi thấm máu gia súc quất lên người, coi như hưởng chút thần lực, nhưng mà y không thu được lực, dũng sĩ thiếu chút nữa bị đánh ngất.

Y còn muốn ban phúc cho quan viên đương địa, nhưng họ có vẻ không muốn lắm.

Lưu Trường rất không hài lòng:" Lộc! Ghi lại, sau này về triều đường, nếu ai bất mãn với trẫm thì ban phúc cho hắn."

Trước sau Lưu Trường đi qua hơn mười bộ tộc, đều được hoan nghênh cực lớn, tâm lý sùng bái kẻ mạnh ở thời đại nào cũng có, ở thời cổ xưa này càng phát huy tác dụng cực lớn.

Lưu Trường coi như tự mình quan sát rất nhiều chính sách Phó Thanh định ra ở nước Hạ, công bằng mà luận, hắn làm khá lắm, y muốn bới móc cũng chẳng ra.

Lại tuần thị thêm sáu bộ tộc nữa Lưu Trường dừng bước, chủ yếu là ăn no quá, không ăn được tiếp nữa.

Lưu Trường không ở lại nước Hạ lâu, nơi này hiện chẳng có việc gì cần y làm, y theo bộ tộc đương địa đi săn vài ngày, chơi điên vài ngày trên thảo nguyên rồi về nước Đường.

Lần này Lưu Trường tới trông giống chỉ chơi bời một phen rồi về nhưng giảm bớt áp lực của đám Phó Thanh rất nhiều, các bộ tộc không phản đối mệnh lệnh của quan phủ nữa, tăng cường thêm liên hệ giữa triều đình và địa phương.

Khi Lưu Trường rời nước Hạ, người Hồ đều quyến luyến, họ biết Lưu Trường thích chiến mã, nên tặng ít thần câu. Lưu Trường tiếp nhận lễ vật của họ, xá miễn thuế thu gia súc năm nay.

Đội nghi trượng của y rầm rộ rời nước Hạ, để lại đám đạo tặc bị họa hại và bộ tộc hân hoan cổ vũ.

Khi y quay về nước Đường, vị đô bưu kia đã hoàn thành công việc.

Hắn ta tra hết mấy huyện xung quanh, bắt hơn mười người, toàn bộ đưa tới Trường An, qua xét lần hai rồi sẽ định tội.

Lưu Trường không để ý mấy chuyện này mà đi bái phỏng mấy lão nhân ở nước Đường.

Đầu tiên là Lý Tả Xa.

Là đại hiền đầu tiên được Lưu Trường chiêu mộ, nhà quân sự nổi tiếng, được đích thân Hàn thái úy thừa nhận, Lý Tả Xa có uy vọng rất cao ở nước Đường. Bây giờ ông ta tuổi đã rất cao chẳng mấy khi ra ngoài nữa, suốt ngày ở nhà đọc đọc viết viết gì đó.

Lưu Trường tới nhà làm Lý thái úy kích động lắm.

Lão tướng quân râu tóc trắng cả, không còn thân thể cường tráng như xưa, vừa cao vừa gầy, giáp đã không vừa người nữa, cứ như khoác lớp giáp lên que trúc, có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào. Nhưng lưng ông vẫn rất thẳng, uy vũ không kém năm xưa.

"Thần bái kiến đại vương."

Lưu Trường đi nhanh tới đỡ lên:" Đón trẫm cần gì phải mặc giáp?"

"Thần nghe nói Liêm Pha khi tuổi cao không được trọng dụng, để lại hối hận. Thần chỉ muốn bệ hạ biết, thần tuy tuổi cao nhưng vẫn mặc được giáp, nếu bệ hạ xuất chinh, sao không lấy thần làm tướng?"

Mấy nhi tử của ông ta thở dài, trưởng tử nói:" A phụ, nay thiên hạ thái bình rồi, dù có chinh chiến, sao để người xuất chinh."

Lưu Trường cười to:" Có câu này của tướng quân là trẫm yên tâm rồi, sau này tấn công An Tức sẽ để khanh làm phó soái."

Lý Tả Xa không phục:" Sao chỉ là phó soái?"

"Sư phụ trẫm muốn làm chủ soái."

"Vậy thì làm phó soái đi."

Lưu Trường kéo ông già vào phủ, sai người cởi giáp cho ông:" Bây giờ không có địch, đợi khi nào chinh chiến, mặc giáp cũng không muộn."

Mấy đứa con của Lý Tả Xa đều hiếu thuận, khi cha tuổi già, trưởng tử từ chức hầu hạ ông, mấy đứa khác cũng thường tới thăm, nhưng Lưu Trường nhìn ra ông không hề vui. Y từng nghĩ, người chinh chiến cả đời, cuối cùng đều mong muốn rời xa chiến trưởng, an hưởng tuổi già, con cháu quây quần ... Sự thực không phải thế.

Các tướng quân này đều hi vọng quay lại chiến trường mình quen thuộc, họ ghét cuộc sống nhạt nhẽo vô vị.

Lưu Trường từng muốn Chu Bột, Hạ Hầu Anh về Trường An dưỡng lão, vốn là ý tốt, nhưng họ lại dâng thư hỏi, có phải mình làm sai điều gì, Chu Bột thậm chí nói, cho ông ta ba tháng, cho ông ta một cơ hội nữa, nhất định dẹp được ngoại Khương.

Y muốn họ an hưởng tuổi già, nhưng với họ chẳng khác nào trừng phạt.

Lý Tả Xa cũng thế, ông lấy ra báo chí, chỉ tin tức nước Hạ xuất chinh:" Tên Phó Thanh này không biết đánh trận, ở tái ngoại sao lại dùng chiến thuật Trung Nguyên? Quan trọng không phải ở đất mà là ở người."

"Chiếm đoạt mục trường của họ, đi khắp nơi khoe khoang chiến thắng, không phải ngu xuẩn sao? Nếu bệ hạ cho thần tới nước Hạ, nhất định trong nửa năm đánh cho các bộ lạc phải phục."

Mấy nhi tử của Lý Tả Xa khiếp đảm, chỉ sợ hoàng đế nhất thời kích động để a phụ đi đánh trận, tuy nói a phụ vẫn khỏe, nhưng chừng này tuổi rồi, sao chịu khổ được nữa.

May là Lưu Trường không làm thế:" Khanh nói đúng lắm, trẫm sẽ viết thư cho Phó Thanh, để hắn làm theo."

Mắt Lý Tả Xa thoáng qua chút bi ai:" Thực sự không để lão thần đi nước Hạ sao, có khi không cần nửa năm đâu."

Lưu Trường trầm mặc nhìn đám nhi tử của ông:" Lão tướng quân, trẫm biết suy nghĩ của khanh, trẫm cũng muốn tự mình xuất chinh, chém giết sa trường, cuối cùng chết ở sa trường là tốt nhất ... Nhưng đôi khi chúng ta phải thỏa hiệp với người bên cạnh, trẫm không thể xuất chinh, thậm chí muốn rời Trường An cũng khó ... Vì trẫm có a mẫu, có hài tử, thậm chí có tôn tử rồi ... Con người không thể chỉ sống vì mình đúng không?"

Lý Tả Xa cười khẽ, không nói chuyện đó nữa.

Khẩu vị của ông còn rất khá, ăn không ít, hai người vừa ăn vừa trò chuyện tấn công An Tức, cả hai đều nhất trí cho rằng, muốn đánh An Tức phải trông vào kỵ binh nước Hạ.

Ăn no uống say, mọi người hộ tống Lưu Trường di.

Lý Tả Xa đứng ở cửa nhìn Lưu Trướng đánh xe đi xa, thất hồn lạc phách.

Ông xoay người, thân thể lam khom để nhi tử đỡ về, đột nhiên nghe thấy tiếng xe ngựa quay lại.

Hoàng đế nhảy từ trên xe xuống, đi nhanh tới bên Lý Tả Xa.

"Đột nhiên quên một chuyện, Chu Á Phu một lập trường quân sự ở Trường An, khanh tới làm đại tế tự đi."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment