Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1044 - Chương 1045: Chẳng Dễ Dàng Gì.

Chương 1045: Chẳng dễ dàng gì.

"Bệ hạ sắp tới rồi."

Khi quan lại kích động đem tin tức này báo lên, gương mặt Viên Áng tang thương thêm vài phần.

Viên Áng kỳ thực còn rất trẻ, thậm chí trẻ hơn Triều Thác một ít, hắn từng là văn sĩ nhiệt huyết cao lớn nhưng không cởi mở lắm.

Từ khi đến nước Triệu, hắn càng ngày càng tang thương.

Viên Áng không còn là thiếu niên xốc nổi nửa, nhưng Triệu vương vẫn là Triệu vương.

Mỗi ngày nằm xuống giường, hắn đều nhìn về phía cửa, tựa hồ ngay một khắc sau có tướng sĩ Bắc quân xông vào, lôi hắn ra ngoài chặt đầu.

Bất kể nói thế nào cũng không thay đổi được cục diện này nữa.

Mới đầu thậm chí Viên Áng viết sẵn di chúc rồi, nhưng sau vô số lần Triệu vương làm ra những việc phải tru di, hắn bình thản rất nhiều.

"Bệ hạ tới nước Đường, tất nhiên phải tới xem mỏ quặng ở nước Triệu. Không cần căn dặn người dưới, bình thường ra sao bây giờ như thế, phải phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, không được để đại vương biết."

Quan lại kinh ngạc:" Phải nên để đại vương chuẩn bị trước chứ ạ."

Viên Áng lắc đầu, bộ dạng tính toán sâu xa:" Nếu để đại vương biết, nói không chừng sai người đánh xe sáu ngựa kéo ra đón ... Đại vương không biết gì là tốt nhất."

Quan lại thở dài, hết sức đồng cảm:" Vị đại vương này của chúng ta toàn làm xằng, mới hôm trước thôi còn sai nhạc phủ biên soạn bát dật vũ cung đình, bọn họ sợ hãi khóc lóc cầu xin ... Đại vương nói là muốn hiến cho bệ hạ, bảo bệ hạ gần đây tâm tình không tốt, thích xem cái này ... Người nhạc phủ từ chức hết rồi ạ."

Viên Áng trán giật giật:" Ừ, ta biết rồi, kệ, cứ yên tâm làm tốt việc trong nước là đủ."

"Vâng!"

Quan lại đi rồi, Viên Áng bình tĩnh uống trà, mặt còn cay đắng hơn trà.

Năm xưa vì sao ta tới nước Triệu chứ?

Khi Viên Áng đang vùi đầu xử lý tấu chương các nơi thì đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn.

"Viên tướng!"

"Viên tướng!"

Nghe thấy giọng này, toàn thân Viên Áng run rẩy.

Lưu Như Ý kích động vào thư phòng, kéo tay Viên Áng đang ngồi trước bàn:" Khanh nghe nói chưa? Trường sắp tới nước Triệu rồi."

Viên Áng trầm mặc một lúc đáp:" Thần chưa từng nghe nói, sao đại vương biết?"

"Lang trung Dương Bất Nghi nói. Trường sắp tới rồi, đây là chuyện lớn, không thể qua loa, phải chuẩn bị tốt! Vũ đạo kia của quả nhân không phải vừa vặn đem dùng à?"

"Vâng."

"Có nên dùng xe sáu ngựa đón không?"

"Dạ."

"Trường quan tâm nhất là bách tính giàu có, lay là triệu tập người trên 70 các nơi, lập Thiên lão yến, để Trường thấy nước Triệu bao nhiêu người trường thọ."

"Vâng."

Triệu vương phấn chấn, nói cả đống kế hoạch của mình:" Nay nước Triệu khác xưa rồi, phải triệu tập hết quân đội, cho họ mặc giáp cầm vũ khí, đại quân đi nghênh tiếp Trường."

"Dạ!"

Lưu Như Ý vui vẻ rời thư phòng, miệng vẫn lẩm bẩm kế hoạch. Còn Viên Áng gọi tiểu lại tới:" Bảo thượng thư lệnh, bất kể đại vương nói gì đều đồng ý, sau đó giấu đi, nếu đại vương hỏi thì bảo đang chuẩn bị."

"Vâng!"

"Đúng rồi, bắt lang trung Dương Bất Nghi, đưa tới nước Hạ."

Một đoàn nhân mã rầm rộ tới địa giới nước Triệu, Lưu Trường cưỡi ngựa trắng đi trên con đường lớn, tấm tắc khen.

"Viên Áng đúng là có tài, trước kia trẫm từng gặp ca ca của hắn, ca ca hắn còn tài năng hơn. Không biết bây giờ đuổi kịp ca ca chưa?"

Lý Tả Xa đi cùng hơi kinh ngạc:" Viên Áng tới nước Triệu làm nơi này đi lên mỗi ngày, ca ca hắn còn tài năng hơn được sao?"

Lữ Lộc không nhịn được đáp:" Đúng ạ, tài năng của ca ca hắn không tầm thường, vài câu thôi đã khen cho bệ hạ thưởng trăm vàng, mấy bộ hoa phục, còn giỏi tâng bốc hơn cả Tả tướng. Nếu không phải bề ngoài kém Tả tướng, nói không chừng hắn làm tả tướng rồi ..."

Lý Tả Xa cười không thôi.

Bên trong xe ba vị phu nhân cũng đang tán gẫu, Phàn Khanh nhìn ông già tóc trắng, nói:" Bao năm mà Trường chẳng thay đổi chút gì, lại đi lừa một ông già, năm xưa chàng thích lừa người ta tới nước Đường, giờ lừa người Đường tới Trường An ... Năm xưa ta vì không nhận ra nên bị chàng lừa."

Ung Nga cười:" Cô bị lừa từ Trường An tới Trường An, ta bị lừa từ Thục tới Trường An còn chẳng nói gì."

Tào Xu trừng mắt với họ:" Chớ nói linh tinh, lão tướng quân lần này về làm đại tế tửu, dạy quan quân, sao có thể mang ra đùa cợt?"

"Lát nữa tới Triệu đừng chạy linh tinh, đối xử với gia quyền Triệu vương phải khách khí, không được vô lễ, biết chưa?"

Phàn Khanh bĩu môi:" Đại tỷ là hoàng hậu mà, họ phải hành đại lễ với tỷ đó, sao phải khách khí?"

"Phu nhân Triệu vương là tẩu tử của chúng ta, không được xem thường."

"Vâng!"

Hai nàng đáp rất qua loa, Ung Nga hiếm được đi chơi, nhìn phong quang nước Triệu mà cảm khái:" Đúng là nơi tốt, nghe nói ở đây nhiều kiếm pháp đại sư, không biết phu nhân Triệu vương có biết kiếm pháp không ... Muội lâu rồi chưa tỷ thí với người ta.

Tào Xu tức tới ngứa răng, lại mắng mỏ họ.

Xa xa họ nhìn thấy thành Hàm Đan cao lớn.

Sự chấn động hành Hàm Đan mang tới cho người ta khó mà diễn tả hết được, phong cách cổ xưa lắng đọng tang thương năm tháng đó làm mọi người tròn mắt nhìn. Phàn Khanh đột nhiên không vui nói:" Triệu vương vậy mà không ra đón bệ hạ à?"

Cùng lúc đó Lưu Trường hồ nghi:" Như Ý vậy mà không ra đón trẫm à?"

Lữ Lộc nheo mắt nói:" Có lẽ Triệu vương không hề biết, nghe nói Viên Áng bãi miễn tâm phúc Triệu vương, gài cắm thân tín của mình, ý đồ độc bá nước Triệu."

Khi bọn họ tới gần thành Hàm Đàn thì cổng thành mở ra, xuất hiện một đám nhân mã ùn ùn xông tới xa giá của Lưu Trường, đi đầu là Triệu vương Lưu Như Ý.

Lưu Như Ý có vẻ sốt ruột lắm.

Huynh đệ gặp nhau, lần lượt bái kiến, Lưu Như Ý trách:" Sao ngươi tới nhanh thế, ta chưa kịp chuẩn bị, quan viên phía dưới làm việc quá chậm, chuyện ta dặn tới nay chưa làm xong."

"Ha ha ha không cần chuẩn bị, trẫm tới xem tình hình nước Triệu, mấy ngày nữa nam hạ tới Lương, sau đó về Trường An." Lưu Trường hỏi:" Viên Áng sao không đến?"

"Hắn ở phía mỏ cơ." Lưu Như Ý vui vẻ nói:

Mọi người thong thả đi vào thành Hàm Đan, Lưu Như Ý tiếc nuối khoe công tác chuẩn bị của mình.

Lữ Lộc nghe mà khiếp đảm.

"Thiên lão yến à? Sao huynh không gọi là sát nhân yến đi ... Toàn ông già trên 70, đâu phải ai cũng khỏe mạnh như thái úy, lại có thái y đi theo, sao chịu nổi đường sá vất vả? Từ các nơi tới Hàm Đan chết một nửa, sau đó chạy về chết nửa còn lại, rồi trẫm mang tiếng vì khoe khoang nhân đức mà bức tử người già trong nước à?"

Lưu Như Ý ngớ ra:" Ta làm đường sá bằng phẳng lắm, lại không phải mùa đông."

Lưu Trường cắt lời:" Ngoài sát nhân yến, huynh còn chuẩn bị cái gì?"

"Trường đệ, ta chuẩn bị để đệ nhìn thấy quân đội uy vũ, đem toàn quân tới cho đệ xem."

"Hồng môn yến à? Huynh thấy Hạng Trang huynh có thể dọa được Cao tổ trẫm sao?"

Lữ Lộc nghe mà không biết nên cười hay là nên đâm một phát cho Triệu vương ngã lăn xuống ngựa.

Bảo sao Viên Áng không tới.

Xem ra bao năm qua hắn sống chẳng dễ dàng gì, bất tri bất giác Lữ Lộc nổi lên sự đồng cảm với kẻ địch cũ, vì hắn hiểu lắm, ở bên bệ hạ càng chẳng dễ dàng.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment